Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1684: Bỏ gian tà theo chính nghĩa (1)

Đúng thật là đỏ mắt rồi!
Dịch Phong cũng đoán được người đến đều là những người lúc trước đứng xem.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, xuất phát từ lễ tiết nhìn về phía Hứa Bách Xuyên là chủ của tòa nhà.
“Hứa lão ca, ngươi thấy thế nào?”
Hứa Bách Xuyên cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía La Bằng Phi.
“Chuyện này, vẫn là do La lão đệ làm chủ đi.”
Hứa Bách Xuyên là người đã thành tinh, người đến là nhằm về phía Hóa Đạo Tầm và Dịch Phong, hắn không câu được cá, lại không bỏ tiền, đương nhiên ngại ra mặt quyết đoán.
Hai người liên tiếp nhượng bộ, quyền nói chuyện rơi vào trên người La Bằng Phi.
La Bằng Phi cười ôm quyền rời đi.
“Tiên sinh, Hứa huynh, xin mời đợi một lát, ta đi một chút rồi trở lại!”
Lúc gần đi, còn có chút không nỡ nhìn về phía con cá nướng.
Hứa Bách Xuyên vuốt râu gật đầu.
“La đệ đi thong thả, ta và yên sinh ở đây chờ ngươi về cùng thưởng thức mỹ vị!”
Có được hứa hẹn, hắn mới yên tâm bước nhanh rời đi.
Đợi đến khi đi đến trước cửa.
Cửa lớn mở ra.
Đập vào mắt hắn là đám người đông nghịt, đều là những gương mặt quen thuộc lúc trước từng gặp ở Tuyết Hồ, có chủ nhân một tông, cũng có lão tổ thế gia, đến cả mấy lão quái ẩn thế cũng đứng ở trước mặt.
Mấy chục người mỉm cười hành lễ, cực kỳ nhiệt tình.
“Tham kiến La tông chủ!”
Những người này lúc trước có bao nhiêu thanh cao, lúc này lại có bấy nhiêu nịnh nọt.
La Bằng Phi chắp tay đứng yên, ôm quyền mang tính chất tượng trưng lên tiếng.
“Các vị hữu lễ, không biết đến đây là có chuyện gì?”
Ngữ khí thảnh thơi biết rõ còn cố hỏi, nghe thế cả đám người đầy mặt xấu hổ, rõ ràng là La Bằng Phi này muốn làm khó dễ, lúc này nhân cơ hội giả bộ.
Trong lúc hai bên mặt đối mặt nhìn nhau, một vị lão giả mỉm cười ra khỏi hàng.
“La tông chủ.”
“Lúc trước chúng ta không biết Dịch tiên sinh có kỹ thuật cầu thần kỳ như thế, nếu có chỗ thất lễ, mong rằng rộng lòng tha thứ, tất cả mọi người đều có lòng kính ngưỡng đối với tiên sinh, cho nên đến đây bái phong.”
“Nể mặt chúng ta cùng ở trên đảo và tình cảm giao hảo ngày xưa, mong rằng La tông chủ tạo điều kiện.”
Lão giả đưa một tấm thẻ pha lê màu lục lam, hai tay dâng lên trăm vạn tiên sinh, một bộ dáng vẻ am hiểu thế sự nhân tình, loại hành động khôn khéo đại nghĩa này, lập tức có được sự sùng kính của đám người, thu hoạch được không ít lòng người.
La Bằng Phi đến mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Chậm rãi tiếp nhận tấm thẻ pha lê, rồi mới mỉm cười.
“Hóa ra là Hà tiền bối, nếu như tiền bối đã mở miệng, sao vãn bối lại có thể không nể mặt mũi chứ?”
Lão giả này chính là lão quái ẩn thế trong đảo, đã gần ngàn năm chưa từng lộ diện, lúc trước lặng lẽ quan sát Dịch Phong thả câu, đừng nói có bao nhiêu chính khí.
Thái độ đứng từ xa nhìn lại đó, lúc này trong trí nhớ của La Bằng Phi vẫn còn rất rõ ràng.
Lúc này thế mà lại có ý tốt kết giao tình rồi?
Thật sự là lớn mặt mà.
Nhìn thấy La Bằng Phi nhận lấy thẻ pha lê, không ngừng có người cười làm lành hành lễ.
La Bằng Phi mỉm cười gật đầu.
“Hà tiền bối nói có lý, bản tọa cũng là người thông tình đạt lý.”
“Có điều, tiên sinh lại là quý khách của Hứa huynh, ở trong phủ cũng là muốn có một nơi yên tĩnh, các ngươi nhiều người đến bái kiến như thế, bản tọa là thật sự khó xử, không dám đồng ý.”
Ý ngoài lời nói rất rõ ràng, trong nháy mắt ý cười của đám người cứng đờ.
Hay cho một tên La Bằng Phi nhà ngươi.
Thật sự ôm được đùi rồi, bắt đầu trắng trợn muốn ăn chỗ tốt?
Lão giả mở miệng cười đến ngượng ngùng, nhưng cũng đành phải tiếp tục mở miệng.
“La tông chủ, lão hủ là vô cùng thịnh tình, ngài xem…”
La Bằng Phi nghe tiếng gật đầu, trong mắt cũng lộ ra ý cười.
“Đương nhiên Hà tiền bối có thể đi vào!”
“Về phần những người khác muốn đi vào, hay là cứ dựa theo tiêu chuẩn của Hà tiền bối, thu mỗi người một trăm vạn tiên tinh để vào phủ đi, một là có thể thể hiện được thành ý, hai là cũng có thể loại trừ đi một vài hạng người đục nước béo cò.”
Một trăm vạn?!
Đám người nghe đến sắc mặt biến đen, trong ánh mắt nhìn về phía lão giả đều có chút lửa giận!
Lão giả vô cùng ngạc nhiên.
Lần này thu mua lòng người không thành, ngược lại biến khéo thành vụng, thế mà La Bằng Phi lại mượn gió bẻ măng, đội nồi lên đầu hắn rồi.
Cả một đời chơi đùa tâm cơ, không ngờ được sẽ có ngày lật thuyền trong mương!
Lão giả cắn răng cười làm lành cầu tình.
“La tông chủ, một trăm vạn tiên tinh để đi vào phủ thật sự có chút đắt, phí câu Tuyết Hồ cũng không chẳng qua như thế…”
La Bằng Phi căn bản không để ý đến, không có một chút nào giác ngộ lấy tiền nương tay.
“Vậy thì hai trăm vạn!”
Lão giả tức giận đến râu ria run run!
“La tông chủ!”
Tròng mắt La Bằng Phi cong lên, lão giả nghiến răng nghiến lợi đành phải ủ rũ chấp nhận, chỉ đành phải nghiến răng nghiến lợi lên tiếng đồng ý, “Được, được…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận