Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1078: Địa phương rác rưởi

"Ca, ta sai rồi, ta sai rồi!" Nãi Tê gãi đầu, vẻ mặt luống cuống cười cười.
"Được rồi, được rồi. Dưới mí mắt của chủ nhân mà móc đại ca ra là không thể được, chỉ còn cách ôm bình rượu đi trước đã".
Cẩu tử nhỏ giọng thì thầm nói, hai tay ôm lấy bình rượu, chỉ sau nhảy lên, đạp nhẹ xuống đất, lén lút đi ra ngoài.
"Đi đi nhanh, tranh thủ thời gian đi thôi!"
Chuồn ra phía sân sau, Cẩu Tử co giò chạy nhanh như bay.
"Đi đâu đây cầu ca?"
Linh Vương ở phía trước dò đường, hô lên.
"Mặc kệ trước đã, chạy xa xa một chút rồi nói sau".
"Được!"
Cái đám này nhanh chóng chạy như bay, ngay cả bọn hắn cũng không biết bay bao xa, đi vào bên trong bãi sa mạc.
"Nơi này được đó, ở đây đi".
Cẩu Tử vội vã hô, sau đó buông bình rượu xuống, bốn đứa vây lại một chỗ, bắt đầu nghĩ cách.
"Để ta vớt ra".
Cẩu tử cắn răng, vươn móng vuốt vào trong bình rượu, ôm lấy đầu lâu rút ra ngoài.
Nhưng đầu lâu vừa khéo to bằng miệng hũ, nếu cộng thêm hai tay của cẩu tử, căn bản không rút ra được.
Sau một hồi cố gắng, cẩu tử một đầu đầy mồ hôi chịu thua.
"Ca, giờ chỉ còn một cách." Dạ Phong Ngô Công một bên nói: "Chỉ còn cách đổ rượu của chủ nhân ra hết, mới có thể đem đầu của đại ca ra".
"Ý kiến hay!
Cẩu tử búng tay một cái, nói xong đã làm, bắt đầu rót rượu ra.
Nhất thời, quanh bãi sa mạc toàn mùi rượu.
"Hừ, ở nơi rác rưởi này, một chút đồ vật thú vị cũng không có."
Cách đó không xa trên bầu trời, Triệu Cô đập tới đập lui mấy vị tu hành giả trên đường, sắc mặt không kiên nhẫn bay qua.
Bỗng nhiên, con mắt hắn khẽ động.
Một mùi rượu thơm nồng đậm bay thẳng vào trong lỗ mũi.
"Hửm?"
"Rượu này có chút hấp dẫn người khác!"
Ánh mắt Triệu Cô khẽ động, có chút bất ngờ.
Không ngờ đi dạo một vòng lớn ở nơi rác rưởi này, chẳng có món đồ nào khiến hắn ta nhìn trúng lại ngửi được hương rượu thơm ở đây.
Quả thật là thu hoạch ngoài ý muốn!
Hắn ta gia tăng tốc độ đi về phía truyền ra hương rượu, nhanh chóng đuổi đến đó.
Sa mạc Qua Bích.
Nhóm người Cẩu Tử lại tìm vò rượu đồng thời bắt đầu công việc.
Nãi Tề không nói hai lời ôm lấy vò rượu của Dịch Phong bắt đầu đổ.
"A, cẩn thận, đừng làm rơi, đừng làm rơi, một giọt cũng không được rơi."
Trong vò rượu, Lâu Bản Vĩ há hàm trên hàm dưới, cách lớp thủy tinh lớn tiếng quát.
"Các ngươi đưa ta ra đã đủ để chủ nhân hủy diệt chúng ta, nếu để hắn biết chúng ta lãng phí rượu mà hắn ủ, với cái kiểu keo kiệt của hắn sẽ khiến chúng ta tan thành mây khói đấy."
"Được được được, hiểu rồi."
Nhóm người Nãi Tề rùng mình, vội vàng gật đầu.
Mọi người cẩn thận bắt đầu đổ rượu.
Mà giữa không trung.
Vị khách không mời Triệu Cô đã đến, ánh mắt u ám nhìn nhóm người Cẩu Tử ở sa mạc Qua Bích.
"Một con chó, một con rết, một con gấu, còn có một thể linh hồn, một tổ hợp ba con yêu thú và một linh hồn kì quái".
Triệu Cô đánh giá, sắc mặt lộ vẻ khinh thường.
"Có điều rượu này thật sự rất thơm!"
"Hơn nữa nhìn qua giống như dùng đầu người để ngâm?"
"Thú vị, ta thích."
Nghĩ đến đây, khí tức trên người Triệu Cô nhàn nhạt lộ ra đồng thời cao ngạo ngẩng đầu.
"Nè, mấy người các ngươi, cầm vò rượu trong tay các ngươi qua đây".
Triệu Cô dùng giọng điệu ra lệnh quát.
Bởi vì hắn ta nhận định tổ hợp kì quái ba thú một linh thể này hễ cảm nhận được khí tức trên người hắn ta, sẽ ngoan ngoãn nghe lời đưa rượu qua đó.
Nãi Tề đang đổ rượu nghe thấy giọng nói bị quấy nhiễu, hắn ta sợ rớt một giọt rượu lòng bàn tay vô thức run rẩy.
"Tên ngốc từ đâu ra thế?"
Hắn ta lên tiếng hỏi.
"Ngươi cứ kệ đi, tập trung đổ rượu."
Cẩu Tử không chút để ý nói, đôi mắt chó hoàn toàn nhìn chằm chằm rượu đang được đổ ra.
"Ngươi để thấp một chút, cao như vậy rất dễ rơi vãi" Con rết ở bên cạnh nói.
Từ đầu đến cuối không ai dùng ánh mắt chính diện nhìn Triệu Cô.
Triệu Cô ngơ ngác.
Lúc phản ứng lại phẫn nộ ngút trời.
Một vùng nông thôn ở nơi thâm sơn cùng cốc, đám rác rưởi ti tiện này thấy hắn ta không quỳ xuống thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám ngó lơ hắn ta.
Vậy mà còn nhịn được thì không còn gì có thể nhịn nổi nữa.
"Muốn chết!"
Triệu Cô vung chưởng, nguyên khí dao động ngưng tụ thành một con rắn xanh, há cái mồm to tấn công qua đó.
Con rắn mang theo luồng gió cường hãn thẳng thừng xuyên phá không gian, muốn nuốt chửng phía nhóm người Nãi Tề.
Đối diện với công kích đột nhiên ập đến.
Nhóm người Nãi Tề và Cẩu Tử vô thức tránh sang một bên.
Nhưng người thì tránh được còn rượu đang đổ ra lại không thể thu lại ngay lập tức.
Bị luồng gió cường hãn kia ảnh hưởng, trụ rượu nghiêng đi chếch ra khỏi miệng vò của vò rượu bên dưới.
Khoảng nửa lạng rơi vãi xuống đất!
Thấy vậy.
Ánh mắt Nãi Tề trợn trừng.
Cẩu Tử run rẩy.
Linh Vương suýt nữa hồn phi phách tán.
Con rết hoảng sợ đến rụng mất một chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận