Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 406: Ba người có Thần thể? (2)

"Đúng rồi tiên sinh, ngươi có yêu cầu gì đối với công nhân không?" Trước khi đi, Diệp Bắc lại hỏi.
"Đương nhiên phải đáng tin, thể lực cũng không được quá yếu, dù sao làm việc cũng phải dùng thể lực mà, không phải sao" Dịch Phong lạnh nhạt nói.
"Đáng tin, không được quá yếu".
Ba người Diệp Bắc nhìn nhau, trịnh trọng gật đầu một cái, sau đó rời đi.
Mà lúc này, mặt Bạch Lãnh Hi đầy ánh sáng lạnh lẽo đã đi tới chỗ cách võ quán không xa.
Giờ phút này, trong lòng của nàng đang tức giận đến sôi cả máu.
Thần thể.
Đó là Thần thể đó.
Loại thể chất từ thời thượng cổ này đã biến mất rất nhiều năm rồi, không nói hề nói quá chút nào khi nói rằng Chung Thanh là người có Thần thể cuối cùng trên Tiên Giang đại lục.
Nhưng thể chất quan trọng như vậy, lại bị một chén canh làm cho biến mất không còn chút gì.
Như vậy thì làm sao nàng có thể không tức cho được cơ chứ?
Đến chỗ cách võ quán không xa, nàng vừa muốn xông vào võ quán thì lại thấy Dịch Phong tiễn mấy người Diệp Bắc rời đi.
"Võ Hoàng, Võ Tôn mà thôi".
"Hừ".
Bạch Lãnh Hi chỉ nhìn lướt mấy người Diệp Bắc một cái, mặc dù bọn họ che giấu khí tức rất kỹ, nhưng Bạch Lãnh Hi nhìn một cái là thấy, thế là nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì tu vi của những người ở này trong mắt nàng chẳng là gì cả.
Nhưng ngay lúc ấy, Thần Phượng thể trong cơ thể của nàng bỗng nhiên xuất hiện một nỗi sợ hãi.
Mà nguồn gốc của nỗi sợ hãi đó, lại đến từ ba người Diệp Bắc.
Cả người Bạch Lãnh Hi chợt run lên.
Bởi vì năm đó, Thần Phượng thể của nàng là phân nhánh của Thần thể, cho nên thứ có thể làm cho Thần Phượng thần của nàng xuất hiện loại sợ hãi này, cũng chỉ có một khả năng duy nhất.
Đó chính là gặp phải Thần thể thượng cổ.
Hơn nữa còn không phải là người có Thần thể thượng cổ bị ẩn đi như Chung Thanh, mà là người đã hoàn hoàn kích hoạt.
Nói cách khác, ba người Diệp Bắc trước mắt này, đều mang trong mình thượng cổ Thần thể.
Giây phút này.
Nàng hoang mang luôn rồi.
Trước kia, nàng tìm khắp toàn bộ đại lục mà không tìm thấy nổi một cai, chỉ khi tính toán theo công thức mà Lâm Mặc lão đạo đưa cho mới tính ra được Chung Thanh có Thần thể tồn tại trong người.
Nhưng bây giờ.
Lại xuất hiện cùng lúc những ba người.
Khi nào mà Thần thể thượng cổ lại nhan nhản như mây thế này?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Trên mặt Bạch Lãnh Hi tràn đầy vẻ kinh hãi.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện ba người có Thần thể khiến nàng đổi mới cả nhận thức.
Mà lúc này, Dịch Phong còn bưng một chén canh ngưu tiên trong tay bỗng nhiên ợ một cái, tràn đầy vẻ không biết phải làm sao.
Một nồi canh này.
Thực sự quá nhiều.
Hắn cũng sắp không ăn nổi nữa rồi, còn lại nhiều như vậy, phải làm sao đây!
"Tên bán thịt trâu kia, ngươi tới đây."
Dịch Phong vẫy vẫy tay với gã sai vặt bán thịt trâu ở đối diện.
"Tiên sinh có gì dặn dò sao?"
Gã sai vặt khoác khăn lông lên vai rồi chạy tới.
"Có lời này muốn nói cho ngươi, đàn bà ba mươi như hổ, bốn mươi như sói, năm mươi ngồi đất hút cả đất, sáu mươi cách tường hút cả chuột, mặc dù lão nương nhà ngươi kia mới ba mươi bốn, ba mươi năm tuổi, nhưng nhìn cơ thể kia xem, sợ rằng nhu cầu cũng phải bằng cọp cái năm sáu chục tuổi."
"Cho nên gọi ngươi tới, đúng lúc ta đang thừa một chén canh, cho ngươi bồi bổ một chút".
Dịch Phong thong thả cười nói.
"Đa tạ tiên sinh".
Gã sai vặt khom người hành lễ, một ngụm húp hết canh ngưu tiên.
Hắn vừa mới rời khỏi, Dịch Phong lại kêu lên: "Ngươi chờ một chút, chỗ này của ta còn có nửa nồi, ngươi bưng đến quầy hàng gọi lão Lý bán đậu hũ, lão Triệu bán đồ ăn, còn có lão Tôn hay đánh cờ bên kia, sang uống cùng đi".
"Dạ dạ".
Gã sai vặt từ võ quán bưng canh đi ra ngoài, sau đó bày thịt trâu lên trên bàn.
Theo một tiếng hét to của hắn.
Bảy tám lão già với vẻ mặt đầy cuồng nhiệt bu lại, tranh nhau ăn canh ngưu tiên.
Đối với tất cả những điều này, Bạch Lãnh Hi nhìn thấy, nhưng không có để ý kỹ.
Dù sao, một đám người phàm buôn bán mà thôi, không đáng để nàng phí tâm tư.
Đồng thời, nàng cũng không vội chọc vào Dịch Phong làm gì, đầu óc nàng điên cuồng suy nghĩ tại sao nơi này lại xuất hiện ba người có Thần thể.
Nhưng vào lúc này, Thần Phượng thể của nàng lại sợ hãi.
"Thịch".
"Thịch".
"Thịch".
"Thịch..."
Nỗi sợ hãi liên tục không ngừng xuất hiện.
Nỗi sợ hãi này còn mạnh hơn lúc thấy ba người Diệp Bắc, lập tức khiến huyết mạch của nàng sôi sùng sục.
Đột nhiên nàng lùi bước.
Cho đến khi lùi vào góc tường phía sau, không thể lùi được nữa, nàng mới dùng bàn tay chống vài bức tường, thở hổn hà hổn hển.
Mà đôi mắt kia thì trừng lớn nhìn mấy lão già đứng cạnh sạp thịt bò.
Nàng nhìn lướt qua đó Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...
Tám người.
Tổng cộng có tám người.
Trên người tám lão già này, nàng cảm nhận được Thần thể đang dao động.
Nói cách khác.
Tám lão già ở trước mặt này.
Ai nấy đều có Thần thể...
Nàng hoang mang.
Trong lúc nhất thời không thở nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận