Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2288: Thu hoạch khổng lồ (1)

Nhìn thấy Dịch Phong thẳng thắn lộ diện, người thanh niên áo đen cũng theo đó xuất hiện, nhưng khi hắn nhìn thấy hai con yêu tinh, lại cũng không nhịn được cười ra tiếng.
“Phốc…”
“Ha ha ha ha!”
“Đúng thật là cười chết bản đại gia, ta vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ nhìn thấy chuyện buồn cười như thế, đến cửa bảo khố cũng không mở được, các ngươi tại sao lại nghĩ đến chuyện trộm bảo vậy?”
Con cóc và con ốc sên thấy rõ người đến, cũng không phải mặc quần áo của Thiên Nguyên Tông, nên mới hơi buông lỏng đề phòng xuống.
Nghe được tiếng cười, con cóc lại lần nữa nắm chặt kích khổng lồ, dáng vẻ cả mặt câm giận bất bình!
“Đáng ghét!”
“Gia hỏa nhà ngươi, có gì đáng người! Ta chỉ là không thông hiểu trận pháp của loài người, chuyện này có gì kỳ quái!”
Nghe xong, khí thế người thanh niên áo đen không có chút nào rơi xuống thế hạ phong, khoanh hai tay trước người, lại lần nữa lên tiếng mỉa mai.
“Được rồi, được rồi.”
“Một chút bản lĩnh ấy của ngươi, căn bản không phải vốn liếng trộm bảo, vẫn là tránh ra, để cho bản đại gia đi mở cửa bảo khố này!”
Nghe thấy lời này, con cóc và ốc sên im lặng nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cái gì?”
“Lẽ nào, các ngươi cũng là đến trộm bảo? Đây chính là chúng ta đến trước, dựa vào cái gì mà nhường cho các ngươi!”
Nhìn thấy con cóc căm giận bất bình, thân ảnh to lớn không hề nhượng bộ.
Người thanh niên áo đen cũng cả mặt kiêu ngạo nhìn lại, khí thế lại lần nữa tăng cao.
Tiếp tục giằng co nữa, sợ rằng sẽ đánh nhau mất.
Đúng thật sự đều có tính tình mà.
Tiếp tục như thế, trộm bảo không được, e rằng còn phải dẫn đến phiền toái lớn.
Dịch Phong nhìn bất lực cười khẽ, đi lên phía trước mấy bước lên tiếng thuyết phục.
“Mọi người đều là vì bảo vật tìm đến đây, cũng không có ân oán, không cần thiết tranh đấu ở đây, huống hồ nơi này là bảo khố Thiên Nguyên Tông, nếu như động tĩnh làm lớn chuyện, đối với ngươi và ta đều không tốt.”
Nghe thấy lời này, người thanh niên áo đen mới nhìn con cóc hừ lạnh một tiếng, lười để ý đến nó nữa.
Con cóc hơi trầm ngâm một chút, ngoái nhìn con ốc sên, cũng khẽ gật đầu, cụp mắt nhìn về phía Dịch Phong.
“Ngươi nơi nghe cũng có đạo lý, so với gia hỏa này dễ nghe hơn nhiều.”
“Vậy ngươi nói xem, nên làm cái gì!”
Dịch Phong nghe xong cười một tiếng, nhìn về phía cửa lớn bảo khố.
“Lúc trước các ngươi giải quyết thủ vệ trước cửa, xuất lực không nhỏ, nhưng mở không ra là do không phá được trận pháp trên cửa, đây cũng là chuyện không có cách nào. Vừa đúng lúc, ta và huynh đệ này có hiểu biết sơ sơ một hai đối với trận pháp, hay là ngươi và ta hợp tác, mọi người chia đều bảo vật ở trong đó, thế nào.”
Nghe xong, con cóc và ốc sên liếc nhau một cái, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Ngược lại cách này của ngươi cũng là một biện pháp.”
“Ngươi nói chia đều, nhất định phải chắc chắn giữ lời!”
Tuy ngôn từ rất có khí thế, ngữ khí cũng trở nên tốt hơn không ít, rõ ràng bọn chúng có hảo cảm đối với Dịch Phong nói đạo lý, chí ít có bước đầu cảm giác tín nhiệm hợp tác.
Trái lại Dịch Phong, cũng cảm thấy hai con yêu quái này rất rõ lí lẽ, biết chọn lựa như thế nào, so với người đời thấy cái lợi nhỏ mà quên đạo nghĩa thì mạnh hơn không ít.
Chỉ sau mấy câu.
Dịch Phong nhìn về phía thanh niên áo đen ánh mắt ra hiệu.
Người thanh niên khẽ gật đầu, đi thẳng đến trước cửa bảo khố, ghé mắt mỉm cười liếc nhìn con cóc lớn ở phía sau lưng, rồi mới tự tin nhìn kỹ cửa lớn lên tiếng cười.
“Con cóc nhỏ, nhìn thật kỹ để học tập, ta sẽ khiến ngươi mở mang kiến thức một chút thủ đoạn của bản đại gia!”
Con cóc nghe thấy lời này, biểu cảm có chút khịt mũi coi thường.
Nhưng một khắc sau.
Người thanh niên áo đen bắt đầu vận chuyển linh lực, trong tay thúc động pháp quyết phức tạp, dùng linh lực diễn hóa ra trận văn tinh xảo, không đến mấy giây, cửa lớn đúng là chậm rãi mở ra!
“Oanh…”
Tiếng đó là một tiếng trầm đục vang vọng, cửa đá khổng lồ bắt đầu không ngừng nâng lên, ánh sáng chói mắt đẹp đẽ từ bên trong bắn ra, khiến cho trong mắt mấy người đều lộ ra vẻ điên cuồng vui mừng.
Con cóc càng nhìn càng mở to con mắt, cả mặt khó có thể tin!
“Đây!”
Lại lần nữa nhìn thân ảnh có chút bé nhỏ trước mắt, rõ ràng trên mặt con cóc đã hiện ra thần sắc chấn kinh!
Người thanh niên áo đen lại đến đầu cũng không quay lại, hai tay ôm trước ngực cả mặt kiêu ngạo.
“Biết sự lợi hại của bản đại gia chưa!”
Thuận theo Dịch Phong bước vào, người thanh niên áo đen cũng vững bước đi theo, hướng về phía sâu trong bảo khố hào quang lấp lánh kia, ốc sên cũng theo đó chậm rãi nhúc nhích.
Nhìn mấy người lần lượt đi lên.
Trong mắt con cóc cũng hừng hực vẻ nhiệt tình, cắn răng lên tiếng, sau đó cầm lấy cây kích khổng lồ nhanh chân đi vào theo.
“Xem như, xem như ngươi lợi hại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận