Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1991: Hổ tạp nham (1)

Tỉ mỉ quan sát chỉ mới vài giây, mọi người đều hoảng hốt sống lưng lạnh toát.
Hoảng loạn nhìn về phía đội trưởng Từ, bấy giờ mới phát hiện ngay cả vị cao thủ số hai của trấn Thanh Hà, sắc mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc!
Khi lên tiếng lần nữa, đã tràn ngập gian nan!
“Chư vị…”
“Lần này chúng ta hơi xui xẻo, gặp phải phiền phức lớn rồi!”
“Có lẽ vì đã trải qua quá lâu pháp trận này có chút khiếm khuyết, bỗng dưng khởi động một cách kỳ lạ, tất cả đều lộ ra vẻ quỷ dị, phân bố linh khí trong pháp trận cũng cực kì hỗn loạn, ta không nhìn ra chút manh mối nào, nhất thời hoàn toàn không thể biết mắt trận ở đâu, nếu muốn phá trận sợ rằng không dễ...”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người sợ hãi căng thẳng không thôi.
Ngụy Tiểu Vi âm thầm siết chặt tay ngọc trong tay áo, ánh mắt đong đầy lo lắng hoảng loạn, bọn hắn không ngờ lại rơi vào pháp trận đáng sợ đến thế, ngay cả cao thủ như đội trưởng Từ cũng không có cách!
Đột nhiên.
Cảm giác tuyệt vọng khiến người ta ngạt thở ập đến.
Lại nghĩ đến Dịch Phong tiên sinh yếu đuối vẫn đơn độc ở ngoài, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị yêu thú tấn công, mọi người sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng!
Mắt thấy mọi người hoảng hốt nhìn xung quanh, sắp loạn tâm cảnh.
Từ Phượng Minh cắn răng, vội vàng hung hăng ra lệnh!
“Đừng hoảng!”
“Cho dù pháp trận này kỳ lạ, dù sao cũng đã lâu đời khiến khuyết, chắc chắn uy thế không bằng năm đó, nhiều nhất chỉ là mê trận thôi.”
“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người thắt dây thừng liên kết nhau, bất kể nơi này tối đến mức nào cũng đừng hỗn loạn, chỉ cần tìm được nơi tập trung linh lực, chắc chắn là chỗ của mắt trận, ta sẽ toàn lực ra tay, nhất định có thể phá trận!”
“Dịch tiên sinh vẫn ở ngoài trận, bất kỳ lúc nào cũng gặp nguy hiểm, chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian!”
Trầm giọng vang vọng, cuối cùng đã ổn định được tình hình.
Từ Phượng Minh không hổ là cao thủ đứng thứ hai, thời khắc mấu chốt vẫn bình tĩnh như cũ, cộng thêm uy vọng ngày xưa, lập tức cho người ta không ít lòng tin.
Mọi người lẳng lặng nhìn nhau, lập tức khôi phục lại vài phần bình tĩnh, giành giật từng giây nhanh chóng hành động, Ngụy Tiểu Vi cũng nhận lấy dây thừng quấn lên người, cực kì sốt ruột bắt đầu tìm mắt trận!
Nhất thời không còn ai tự ý lên tiếng nữa, tập trung toàn bộ tinh thần tìm kiếm mắt trận, cảm giác nông nóng cấp bách lan tràn xung quanh, khiến hoàn cảnh vốn tối đen trở nên khủng khiếp hơn.
Trong hoàn cảnh áp lực cao độ như vậy, hao tổn tâm thần và linh lực tăng gấp bội!
Chẳng qua chỉ vài giây.
Ngụy Tiểu Vi và mọi người đã đổ mồ hôi ướt áo, Từ Phượng Minh cũng sốt ruột đến độ hô hấp nặng nề, hoàn toàn rơi vào kiếp nạn trước nay chưa từng có, vị cao thủ thứ hai trấn Thanh Hà đột nhiên xuất hiện cảm giác bất lực!
Cùng lúc này.
Dịch Phong ngoài trận khổ sở chờ đợi rất lâu, vẫn không thấy ai cả, đợi đến mức bụng réo inh ỏi, không khỏi lẩm bẩm.
“Đói không đúng lúc chút nào...”
“Cái bụng này thật không có tiền đồ, cá khô để dành khi trước đã ăn hết rồi, bây giờ ta lại phải đợi người, đi đâu tìm đồ ăn đây?”
Tức thì tức, nhưng thật sự đói đến không chịu nổi, Dịch Phong đành phải đứng dậy nhìn xung quanh.
Ai ngờ quan sát một lúc cũng không có động tĩnh gì, đừng nói là thỏ hoang gà rừng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.
Bất đắc dĩ hắn chỉ đành cất bước.
“Pháp trận này hẳn không quá lợi hại, nói không chừng có thể tìm được động vật gì đó.”’.
Sau khi lẩm bẩm bèn tìm kiếm.
Có lẽ may mắn, vậy mà Dịch Phong thật sự gặp được gà rừng, tuy hơi nhỏ cũng hơi ốm một chút, nhưng tốt xấu gì cũng thịt!
Không nói hai lời, Dịch Phong bước lên hành động một loạt!
Không lâu sau.
Đã xử lý thịt gà rừng tươi mới, đặt trên giá lửa, nướng thịt toát ra mùi thơm mê người, rắc thêm vài gia vị linh hồn, phải gọi là tuyệt vời!
Đến gần ngửi, nước miếng ứa ra.
Lấy khỏi gậy nướng, cắn nhẹ một miếng gà nướng hoàng kim.
Ngoài giòn trong mềm, tươi ngon đậm đà!
“Ừm...”
Ăn một miếng khiến mặt mày Dịch Phong vui sướng.
Chính vào lúc đang hưởng thụ.
Trong rừng đột nhiên xuất hiện bóng đen, phát ra tiếng gầm trầm thấp!
“Grừ...”
Dịch Phong nghe tiếng nhìn qua, lập tức bị chọc cười.
Chỉ thấy lão hổ bước ra gầy ốm không thôi, lông tóc nhuốm bạc, vằn hổ cả người hỗn loạn khó coi, hệt như trò đùa, tám phần là yếu ớt bệnh tật, không bằng một nửa uy phong của con hổ khi trước.
Loại hổ tạp nham này, Dịch Phong hoàn toàn lười để ý.
Hắn muốn tiếp tục thưởng thức mỹ thực, lão hổ lại ra sức không ngừng cất bước tỏa ra uy thế, còn liên tục kêu gào!
“Grừ, grừ!”
Dịch Phong liếc mắt, thản nhiên nói: “Ngươi đi đi, ta không muốn làm hại ngươi.”
Nói xong, tiếp tục thưởng thức mỹ thực trong miệng.
“Grừ!”
Ai ngờ lão hổ không nghe lời khuyên, ngược lại còn gào lớn hơn, nhào về phía Dịch Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận