Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1203: Gặp lại tiên sinh (2)

Cho nên nàng mới phát giác nghiêm túc nhắc nhở tháp sắt nam tử một chút.
"Tiền bối, mời đến bên này".
Phong Thiên Nguyệt tiếp tục dẫn đường.
Toàn bộ Phong Nguyệt Lâu chính là trung tâm của Phong Nguyệt Đảo, bình thương không ai có thể cư trú, cho nên nàng ở một ngôi lầu vũ nội bên ngoài Phong Nguyệt Lâu.
Trong sân trừ những nữ hầu vốn đi theo nàng ra, cũng không có nhiều hộ vệ, có vẻ hơi vắng vẻ.
Cũng không xa hoa, nhưng rất sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
Một toà trong đình, sau khi Phong Thiên Nguyệt mời Dịch Phong ngồi xuống, liền đích thân dâng trà lên.
"Không biết tiền bối đến đây vì chuyện gì?"
Phong Thiên Nguyệt hỏi.
"Cũng không phải chuyện lớn gì" Dịch Phong cười cười, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Ta muốn tiếp nhận tử vong truyền thừa của Phong Nguyệt Đảo các ngươi, không biết là Phong tiểu thư có thể giúp ta liên lạc chút không?"
"Tử vong truyền thừa?"
Phong Thiên Nguyệt giật mình, cũng không nghĩ tới chuyện Dịch Phong vì truyền thừa này mà đến.
Trong nhận thức của nàng, người bên ngoài muốn tiếp nhận tử vong truyền thừa, không phải là loại gánh một đống huyết hải thâm thù ra, thì cũng là người có thực lực bình thường, muốn thoát cảnh khổ cực, chờ ngày tháng sung sướng.
Mặc dù dưới cái nhìn của nàng, tử vong truyền thừa nếu thành công, đối với loại nhân vật như Dịch Phong mà nói vẫn là thiên đại cơ duyên như cũ mà thôi, nhưng so với thực lực của Dịch Phong, tính giá thế này vẫn quá thấp.
Dịch Phong cúi đầu nhìn Phong Thiên Nguyệt, hỏi: "Cho nên, có thể chứ?"
Mặc dù không biết sao Dịch Phong lại chọn như vậy, nhưng Phong Thiên Nguyệt hiểu rõ, đây chính là cơ hội tạo mối quan hệ với Dịch Phong.
Lần trước nàng đã bỏ lỡ rồi, lần này không thể bỏ qua được.
"Đương nhiên có thể."
"Giờ ta liền đi xin giúp ngài".
Phong Thiên Nguyệt không hỏi gì nhiều, cũng không khách sáo gì nữa, hiểu rõ làm chuyện nịnh nọt với nhân vật thế này không cần nói nhiều, làn tốt mọi chuyện là được.
Nàng nhanh chóng quay người rời đi, lại đi vào Phong Nguyệt Lâu lần nữa.
Mà hành động nhanh gọn của nàng, quả nhiên cũng làm Dịch Phong tán thưởng.
"Muội tử này đúng là được việc, có thể giao được".
Bên kia.
Phong Thiên Nguyệt lại đến Phong Nguyệt Lâu.
Lúc này.
Hội nghị trong Phong Nguyệt Lâu vẫn tiếp tục, nhìn thấy Phong Thiên Nguyệt lại đi vào, một thanh niên áo bào đi lên trước trầm giọng hỏi: "Phong Thiên Nguyệt, không phải ngươi đã sớm rời sân rồi sao, lại chạy về làm gì?"
"Bạch Cập, Phong Thiên Nguyệt ta làm gì chưa đến lượt ngươi lì dạy.
Phong Thiên Nguyệt cũng không phản ứng hắn, mà ánh mắt nhìn về phía nam tử trung niên.
Nam tử kia không phải ai khác, chính là đảo chủ Phong Nguyệt Đảo kiêm tông chủ Phong Nguyệt Tông - Hứa Gia.
"Sư tôn, Thiên Nguyệt có một chuyện thỉnh cầu."
Phong Thiên Nguyệt chắp tay, cúi đầu nói.
"Có chuyện gì cứ nói đi" Ánh mắt Hứa Gia động một chút, từ tốn nói.
"Một vị bạn cũ của ta ở trên đảo, hắn muốn tiếp nhận tử vong truyền thừa, cho nên mong sư tôn sẽ phê chuẩn" Phong Thiên Nguyệt thấp giọng nói.
Nghe vậy.
Lông mày Hứa Gia lập tức nhíu lại một cái.
Một lúc sau, Hứa Gia thấp giọng nói: "Thiên Nguyệt à, nếu là bằng hữu bình thường thì cứ từ chối đi, tử vong truyền thừa là bí mật trên Phong Nguyệt Đảo ta, ngươi cũng hiểu rõ mà, cho nên giờ chủ yếu sẽ không mở ra cho người ngoài đâu."
"Sư tôn, những lời ngài nói ta hiểu hết, nhưng đồ nhi vẫn muốn cầu xin ngài" Phong Thiên Nguyệt khom người nói.
Hứa Gia thấy thế, lông mày càng thêm nhíu chặt.
"Ai dà, Phong Thiên Nguyệt, sư tôn đã nói rồi, bây giờ tử vong truyền thừa không mở cho người ngoài, sao ngươi còn ép bức sư tôn như vậy?"
Lúc này, Bạch Cập đi ra trầm giọng nói: "Ngươi cũng không phải không biết, tử vong truyền thừa liên quan đến khí vận Phong Nguyệt Đảo ta, mỗi lần có một người truyền thừa thất bại, khí vận trên đảo chúng ta sẽ trôi đi một lượng lớn, Phong Nguyệt Đảo chúng ta đã từng được xem như là một trong những bá chủ Thiên Vực, luân lạc tới giờ cũng bởi vì tử vong truyền thừa mà ra.
"Trước đây chúng ta không biết rõ ảo diệu trong đó thế nào, để vô số người tiếp nhận truyền thừa, làm cho trôi hết bao nhiêu khí vận thì thôi đi, giờ chúng ta đã biết rõ những ảo diệu trong đó, sao sư tôn có thể đáp ứng yêu cầu hoang dường như vậy của ngươi được?"
"Trăm năm qua đều không phá lệ, lần này đương nhiên cũng không vì ngươi mà phá lệ".
"Bạch Cập, sư tôn còn ở đây, chưa đến lượt ngươi lên tiếng".
Phong Thiên Nguyệt trầm giọng quát lên, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Gia, tiếp tục thành khẩn nói: "Sư tôn, ta chỉ cần ngài phá lệ lần này thôi, xin sư tôn xem xét những năm này đồ nhi tận tâm tận lực vì Phong Nguyệt Đảo mà cân nhắc một chút, đáp ứng đồ nhi lần này".
Dứt lời, Phong Thiên Nguyệt quỳ một chân trên đất, hai tay chắp lên.
Phía trên.
Hứa Gia mặt không biểu tình, nhìn không ra biến động gì.
Ngón tay gõ lên mặt bàn, trong đại điện yên tĩnh phát ra từng tiếng vang, mà ánh mắt lợi hại của hắn biến động giữa nàng và Bạch Cập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận