Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 145: Ca, mấy cô nương cũng được đó !

Hắn vội vàng đập đầu nặng nề trên mặt đất, trong miệng giải thích dồn dập: “Tiền bối, lần trước là ta có mắt như mù, là mắt của Diệp Bắc ta bị mù, cầu xin tiền bối có thể tha ta một mạng!”
Khi cầu xin tha thứ, hắn liên tục nháy mắt với Thanh Sơn lão tổ.
Nhưng Thanh Sơn lão tổ lại kiêu ngạo quay đầu, tỏ vẻ sự việc không liên quan đến mình.
Hừ.
Ngu ngốc.
Muốn hãm hại ta, làm cho tiền bối tức giận còn muốn ta nói giúp cho ngươi, nghĩ hay lắm.
“Lão tổ, sao không nói vài lời đi, dù gì hiện tại hắn cũng là anh vợ của ta.” Chu Vân ở bên cạnh cũng quay đầu qua, thật cẩn thận hỏi.
“Con mẹ ngươi!”
Thanh Sơn lão tổ tát một cái lên mặt hắn.
Chu Vân ôm mặt, không dám nói thêm câu nào nữa.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa sân trở nên kì dị, nơi này chỉ còn lại giọng nói của Diệp Bắc cầu xin tha thứ.
Có lẽ bản thân Diệp Bắc cũng là một người kiêu ngạo.
Nhưng với cấp bậc của đối phương, khi đã trải nghiệm quá nhiều thì ngay cả thói kiêu ngạo của Diệp Bắc cũng không còn sót lại dù chỉ một chút.
Bởi vì sự kiêu ngạo của con kiến, căn bản không đáng nhắc tới.
“Đền tội, dù sao cũng phải có chút thành tâm chứ?” Lúc này, người mặc áo bào đen cuối cùng cũng lên tiếng.
“Có có có!” Diệp Bắc giống như bắt được một cây rơm cứu mạng, lòng bàn tay run rẩy bắt đầu gỡ chiếc nhẫn trữ vật xuống, sau đó lấy toàn bộ đồ trong đó ra ngoài.
Như là tuyệt kỹ võ công, công pháp, có không ít bảo vật vương phẩm, hoàng phẩm…
Nhưng mà, người mặc áo bào đen lại khinh miệt nói: “Chỉ thế này thôi sao?”
Nghe vậy, Diệp Bắc gần như muốn khóc.
Chỉ thế này sao, chỉ thế này thôi chính là toàn bộ gia sản của hắn!
Nhưng vì mạng sống, hắn vẫn đáp trả khuôn mặt tươi cười hỏi: “Tiền bối, ngươi còn muốn cái gì?”
“Đừng có lấy mấy thứ hoàng phẩm, tông phẩm rác rưởi này ra, ví dụ như bảo bối hiếm có, hay là linh bảo vân vân, dù sao ngươi cũng phải chuẩn bị xấp xỉ một nghìn món đến đây chứ?” Người mặc áo bào đen lạnh lùng nói.
“Xấp xỉ một nghìn món linh bảo?”
Ánh mắt Diệp Bắc nhất thời trợn trừng suýt nữa choáng váng.
Linh bảo cũng không phải bảo vật do con người tạo ra, mà là thiên tiên sinh ra, cũng không phân chia cấp bậc rõ ràng, có lẽ trong số đó cũng có một ít không thể trực tiếp tăng lực chiến đấu, nhưng loại thiên tiên linh bảo này có công hiệu độc nhất vô nhị, căn bản không phải bảo vật được tạo ra có được, ví dụ như bảo vật trấn môn Hỏa Diễm Châu của Thanh Sơn Môn vậy.
Cho nên loại bảo bối này, đừng nói tới xấp xỉ một nghìn món, cho dù là một món cũng không dễ dàng mà kiếm được.
“Sao thế, không muốn à?” Người mặc áo bào đen lạnh giọng hỏi.
“Sẵn lòng, sẵn lòng.” Diệp Bắc chua xót nghiêm mặt, vội giải thích: “Nhưng mà ta chỉ có thể chuẩn bị hết sức, có thể chuẩn bị bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Với phế vật như ngươi nhìn cũng biết không có nhiều như vậy, nếu không có nhiều linh vật như trong lời nói, vậy dùng đồ vật khác bù vào đi!” Người mặc áo bào đen nặng nề nói.
Nói xong, hắn lẳng lặng suy nghĩ.
Cuối cùng.
Nên cho hắn bù cái gì bây giờ?
“Ca, ca! Mấy cô nương được đó!”
Ngay khi người mặc áo bào đen không chú ý, Ngao Khánh ở một bên dồn dập phát ra âm thanh làm lay động mặt đất.
Nghe vậy, người mặc áo bào đen khen ngợi nhìn Ngao Khánh một cái, tinh thần phấn chấn, vỗ đùi rồi chỉ vào Diệp Bắc nói: “Đúng, gái, còn có gái mà, ngươi không có nhiều linh bảo như vậy cũng không có vấn đề gì, thiếu bao nhiêu linh bảo thì bù cho ta bấy nhiêu cô nương là được!”
“Gái ư?”
Nghe vậy, Diệp Bắc nhất thời trở nên vui mừng.
Xấp xỉ một nghìn cái linh bảo, hắn chết cũng không có cách gì, nhưng mà chuẩn bị xấp xỉ một nghìn cô nương thì hắn vẫn làm được rất dễ dàng!
“Vâng vâng vâng tiền bối, ta nhất định tìm được cho ngươi đầy đủ các cô nương!”
Diệp Bắc vội vàng nói.
“Ừ, hạn cho ngươi bảy ngày đưa đến võ quán!” Người mặc áo bào đen phất tay nói: “Cút đi!”
“Vâng vâng vâng!”
Diệp Bắc nhất thời lộ ra vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng, mạnh mẽ chống lại đau đớn từ hai chân, lướt lên trời bỏ chạy.
Tiếp theo, người mặc áo bào đen lại nhìn về phía đám người Thanh Sơn lão tổ, trầm giọng quát: “Các ngươi cũng cút đi, nhưng lần sau đến võ quán, đừng đến tay trắng nữa.”
“Vâng vâng vâng tiền bối.”
Đám người Thanh Sơn lão tổ dưới áp lực của người mặc áo bào đen, vội gật đầu, sau đó cung kính cáo lui.
Cách chân trời không xa, một luồng ánh sáng xẹt qua rất nhanh.
“Lục Thanh Sơn chết tiệt, Lỗ Đạt Sanh ta đường đường là chế dược sư đứng đầu Nam Sa, vậy mà lại bị ngươi bỏ lại ở trong Thanh Sơn Môn, muốn nhịn cũng không được!”
“Nếu như không cần ngươi dẫn ta đi tìm Hỏa Diễm Châu, ta thế nào cũng phải hủy diệt Thanh Sơn Môn của ngươi.”
“Nhưng mà, trước đó, ta vẫn phải ra khỏi thành một chuyến trước, tìm một vài dược liệu khác!”
Lỗ Đạt Sanh ở trên trời bay càng ngày càng nhanh.
Đúng lúc này, tốc độ của hắn đột nhiên giảm lại, nhìn thấy chân trời không xa.
“Bên kia có vài khí tức giao động lưu lại.”
“Dường như những khí tức này đều rất mạnh mẽ!”
“Đi tới trước nhìn xem.”
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, tinh thần phấn chấn vút qua hướng có khí tức giao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận