Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1230: Chết không nhắm mắt (2)

Mi tâm Hứa Chư lập tức bị Bạch Cập xuyên thủng, sức sống đang cạn kiệt nhanh chóng.
Đôi mắt ông ta trợn to lần cuối nhìn đạo tâm bay lơ lửng phía trước, ông ta không ngờ bản thân lại chết trong tay nhi tử ruột của mình.
Nhưng đạo tâm kia nhìn cũng chẳng thèm nhìn ông ta, còn vì sinh tồn của mình mà cầu xin: "Đại nhân, nhìn xem, ta đã giết ông ta rồi, ta giết lão già kia rồi, ngài xem ta không phải đồng lõa với ông ta, ngài mau tha cho ta đi".
Sau lưng, đồng tử Hứa Chư tan rã, ngã xuống đất.
Nhưng đôi mắt trợn to kia từ đầu đến cuối không hề nhắm lại, chết không nhắm mắt.
Người mặc áo choàng đen lạnh lùng nhìn tất cả.
Tràn ngập châm chọc chế nhạo.
Xương bàn tay trắng bệch khẽ vươn ra, Bạch Cập lơ lửng trên không bị hút qua đó, bị siết chặt chẽ.
"Tha cho ngươi?"
"Khi trước chẳng phải ngươi cũng kiêu căng như vậy sao."
"Hơn nữa ngươi gây áp lực cho người khác, sao bản thân không thử xem?"
Dưới áo choàng đen, nhếch lên một đường cong tà mị.
Lòng bàn tay khẽ cử động, một lĩnh vực vô hình bao trùm đạo tâm của Bạch Cập.
Trong lĩnh vực, tia sét lóe lên, biển lửa tràn lan, tràn ngập các loại năng lượng điên cuồng.
"A, đại nhân, ta sao ngài không giữ chữ tín, ta đã giết cha ta rồi, không phải ngài nên tha cho ta sao..."
Trong lĩnh vực, truyền ra tiếng nói tuyệt vọng lại khủng hoảng của Bạch Cập.
"Am "Cứu mạng!"
"Cứu mạng!"
"Ta sai rồi, ta không dám nữa, thả ta ra ngoài..."
"Thả ta ra ngoài... ta không dám nữa..."
"Đều là lỗi của ta, ta xin ngài thả ta ra..."
Tiếng cầu xin tha thứ vang trời.
Lúc này hắn ta giống như một con côn trùng đáng thương bị nhốt trong lồng, chìm sâu vào biển lửa, chìm sâu vào lạnh giá, nhưng làm sao cũng không vùng vẫy thoát khỏi cái lồng đó được.
Mãi cho đến khi cả đảo Phong Nguyệt chìm xuống, trong sự tra tấn và đau khổ cực độ, hắn ta và đảo Phong Nguyệt cùng ngủ say trong biển lớn.
Trên bầu trời, chỉ còn lại bóng lưng áo choàng đen rời đi.
Đảo Phong Nguyệt đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng lại có một hòn đảo hoàn toàn mới đang chậm rãi dâng lên, sức sống tràn ngập cả hòn đảo.
Mà biết bao dân chúng trên đảo đang chìm vào vào nỗi tuyệt vọng, một khắc trước vẫn còn đang liều mạng cầu cứu, một khắc sau đã có luồng sức mạnh thần bí đưa bọn hắn đến đây, nhìn hoàn cảnh hoàn toàn mới mà không biết phải làm sao.
Phong Thiên Nguyệt cũng đột nhiên tỉnh lại trên một tảng đá.
Nàng ta vội vàng kiểm tra cơ thể của mình.
Không chỉ đan điền vẫn còn, tu vi vẫn ở đó, trên người cũng không có chút thương tích gì.
Thậm chí trước khi nàng ta xảy ra chuyện, y phục mặc trên người rõ ràng đã trở nên rách nát vì trọng thương, lúc này cũng đã trở nên hoàn hảo không khiếm khuyết.
Như thể quay ngược thời gian, dịch chuyển nàng ta vẫn còn hoàn hảo trước khi xảy ra chuyện đi đến hiện tại.
Tất cả những thứ nàng ta gặp phải trong động Khô Nhai, dường như chỉ là một giấc mơ, hoặc là không hề tồn tại.
"Lăng Bắc!
Nàng ta nhớ ra gì đó, bỗng dưng đứng bật dậy muốn lao về phía bờ biển.
Nhưng nàng ta vừa đi được hai bước đã phát hiện Phong Lăng Bắc đang nằm bên cạnh tảng đá ngáy nhẹ.
Phong Thiên Nguyệt thấy vậy che miệng mình, kích động rơi nước mắt.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn vài bóng dáng mặc áo choàng đen còn chưa hoàn toàn biến mất trên bầu trời, lập tức thành kính quỳ xuống.
Một giọng nói truyền vào tai nàng ta.
"Kinh doanh đàng hoàng, cố gắng thật tốt, những người được chọn như các ngươi đừng làm hắn thất vọng".
Nửa câu trước tất nhiên Phong Thiên Nguyệt biết có ý gì.
Hiển nhiên nàng ta là đảo chủ mới của hòn đảo này.
Nhưng nửa câu sau lại khiến nàng ta mờ mịt không biết ra sao.
Nàng ta muốn hỏi nhưng lại phát hiện áo choàng đen trên bầu trời đã sớm biến mất không còn bóng dáng...
Trong hải vực xa xôi.
Dịch Phong nằm trên bãi cát của một hòn đảo nhỏ, sắc mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Sau khi rời khỏi đảo Phong Nguyệt, cuối cùng hắn cũng đã gặp được hải quái trong truyền thuyết.
Hắn rất hưng phấn.
Nhưng khi cái miệng khổng lồ kia cắn một cái, trên người hắn tỏa ra luồng sáng, xuất hiện một vòng bảo vệ lấp lánh ánh vàng kim.
Răng của con hải quái kia vỡ nát, hắn ở trong vòng bảo vệ bình an vô sự.
Lúc này hắn mới hiểu điểm ghê tởm của áo giáp dũng giả kia.
"Tự động bảo vệ chủ nhân, ta bảo ngươi bảo vệ cái rắm ấy!"
"Lão già, ông cho ta cái mai rùa khốn kiếp như vậy, mẹ nó hại chết ta rồi".
Dịch Phong ngẩng đầu nhìn trời kêu rên.
Rất lâu sau mới thở hổn hển một hơi, bình tĩnh hơn một chút.
"Ài, bỏ đi".
Hắn lại thở dài một hơi, cử động nhẫn chứa đồ, lấy bộ xương kia ra.
"Tuy ông hại ta, nhưng Dịch Phong ta là người hiểu chuyện".
"Trong động kia không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên ta đưa ông ra đây."
"Nhìn hòn đảo nhỏ này xem tốt biết mấy, tuy hơi nhỏ một chút nhưng cảnh đẹp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận