Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 483: Kẻ nào cười cuối cùng (2)

"Chẳng lẽ lần trước ta hoa mắt hay sao?"
"Đây thật sự là một lão già bình thường ư?"
Tô Huyền Quân lẩm bẩm, sau đó dứt khoát đi khỏi góc khuất kia, đứng lồ lộ bên bờ hồ.
Nhưng lão già chèo thuyền kia vẫn không hề phản ứng gì hệt như trước đó.
"Ha ha."
"Nói ra cũng nực cười thật đấy, rõ ràng là ta tự mình dọa mình mà, gì mà cho rằng ngươi là Thanh Hoa Tương chứ."
Điều này khiến Tô Huyền Quân há miệng cười to, trong lòng bỗng thả lỏng.
Nhưng đúng lúc này, phao câu cá không ngừng lay động.
Rõ ràng có cá mắc câu.
Lão già chèo thuyền nhấc cần câu trong tay lên, một con cá lớn hơn đầu móng tay một chút nhảy vọt ra khỏi mặt nước.
"Nhảy hăng đấy, cơ mà chỉ là một con nòng nọc, chẳng trách tiên sinh còn chẳng thèm nhấc cần đi câu."
"Để cho ngươi nhảy nhót tiếp vậy!"
Lão già không nhịn được mà lắc đầu, gỡ cá nhỏ trên móc câu xuống rồi tiện tay ném xuống giữa hồ nước, tiếp tục nhắm mắt câu cá.
"Không thấy tên hòa thượng lần trước đâu cả, nếu không thì ta cũng phải xem kĩ xem rốt cuộc hắn có phải là người đó không?"
"Nhưng mà cũng có khi do lần trước ta căng thẳng qua nên nhận lầm cũng nên."
"Nếu như vậy thì kẻ duy nhất không thể xác định được trên đảo này chính là thanh niên kia."
Tô Huyền Quân nheo mắt lại, liếc mắt nhìn xung quanh đó rồi phát hiện ra một bóng dáng đang đứng cạnh bờ hồ.
Hắn nhanh chóng tiếp cận rồi bắt đầu thăm dò.
Nhưng lần thăm dò này bạo gan hơn lần trước rất nhiều, hắn chỉ đứng cách Dịch Phong đúng một trăm trượng.
"Nếu hắn mạnh thật, cho dù không phát hiện ra được sự tồn tại của ta thì ít nhất cũng có thể thấy được dao động chứ".
Tô Huyền Quân dùng phương pháp giống như vậy để tiếp tục kiểm tra.
Cách này tuy rất đơn giản, nhưng lại thật sự có hiệu quả.
Sau khi kiểm tra vài lần, phản ứng của Dịch Phong không hề vượt qua dự đoán của hắn, kẻ đó không hề phản ứng chút gì với sự tồn tại của hắn.
"Hừm!"
"Quả nhiên đều là một đám rác rưởi, hại ta tốn nhiều thời gian đến vậy."
Hắn vừa hận vừa tức với kết quả này.
Một châu chủ của Thanh Ngọc Tiên Châu như hắn lại bị đám kiến hôi của hạ giới dọa cho sợ đến mức phải bế quan không dám ra ngoài cả một tháng trời, đây quả là một điều vô cùng nhục nhã.
Trong phòng bế quan của tiên giới, Tô Huyền Quân phẫn nộ đột ngột mở mắt, sau đó chân thân của hắn lắc mình biến mất.
Hắn lập tức vượt qua vô vàn sông núi, đến màn chắn giữa hai giới.
Rồi đặt chân bước vào Tiên Giang đại lục.
Mà cùng lúc đó, giây phút đầu tiên khi Tô Huyền Quân vừa đáp xuống Tiên Giang đại lục thì vô số cặp mắt ở khắp nơi trên Tiên Giang đại lục cũng đều mở ra.
Mà vừa mở mắt, cả Tiên Giang đại lục bỗng nhiên gió bão ầm ầm, mây mù ùn ùn kéo đến.
"Náo nhiệt thật đấy..."
Giữa những đám mây, một nữ tử nhan sắc tuyệt thế khẽ cong đôi môi đỏ mọng.
Nơi nham thạch nóng chảy, chủ nhân của một cặp mắt đỏ tươi bỗng thì thào.
"Cuối cùng tiên giới cũng chú ý đến rồi ư?"
"Nhưng mà nước tiên vô duyên vô cớ được khởi động lại, tiên giới chú ý đến việc này cũng hợp tình hợp lý thôi, vả lại tên kia cũng chỉ là nhân vật nhỏ, không đáng để tâm."
Nói xong, đôi mắt đỏ tươi này nhắm lại một lần nữa.
Mà ở một nơi buốt giá khác, ngọn núi băng bỗng nhiên rung chuyển rồi nứt ra.
"Nước tiên được khởi động lại, rốt cuộc là tiên giới cố ý gây nên hay là do một kẻ nào khác?"
"Nhưng bất kể là vì nguyên nhân nào, trừ mấy kẻ kia ra thì có lẽ rất nhiều lão già khác cũng từ từ tỉnh lại rồi!"
"Thật không biết ai mới là kẻ sẽ cười sau cùng đây...
Giọng nói từ từ vang vọng, sau đó dần dần lặng xuống, khe nứt của núi băng cũng dần khép lại.
Giữa biển đen mênh mông rộng lớn, một vực nước xoáy khổng lồ xuất hiện.
"Vô số kẻ luân hồi sẽ thức tỉnh đấy, bọn chúng chính là những miếng mồi béo bở, khặc khặc khặc khặc..."
"Đi, tìm bọn chúng rồi mang về đây...
Sau khi đến Tiên Giang, ánh mắt Tô Huyền Quân nhìn thẳng về phía hòn đảo nhỏ.
"Một bầy kiến hôi vô duyên vô cớ làm chậm trễ nhiều thời gian của ta như vậy, chiếm tiên khí của ta, bắt thuộc hạ của ta, còn dám phạm thượng xúc phạm với bổn đế, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục được."
"Hôm nay bản đế sẽ tự mình ra tay tiêu diệt bầy kiến cỏ các ngươi."
Nhưng hắn vừa muốn xông vào đó thì bước chân đột nhiên dừng lại.
Trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ không thể tin nổi, bởi vì lúc này, thần hồn mà hắn để lại trên đảo đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó.
"Cái này, cái này, cái này, cái này là cái gì..."
Thần hồn thể đang nhìn chằm chằm một bức tượng gỗ cách đó không xa, miệng phát ra âm thanh hoảng sợ.
Đây là một bức tượng khắc gỗ hình một con mèo nhỏ, bên trên dính đầy bùn và nước chưa khô, cứ như vậy mà nằm vậy úp sấp trên mặt cát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận