Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1764: Chủ nhân (1)

Nhìn thấy chân dung của Lâu Bản Vĩ, ba nhân vật đứng đầu tranh nhau đến gần.
Ba vị này đều là nhân vật truyền thuyết của Hải tộc, tuổi tác không ít.
Lúc này lại không quan tâm thân phận bộ dạng xum xoe, giống như người phàm điên cuồng chạy đến đó.
Bắc Minh Hải Hoàng Thường Côn trẻ trung khỏe mạnh nhất, còn có thể xoay tròn hai chân, đương nhiên dẫn trước cách xa hai vị còn lại, Giải Đế đã là gần đất xa trời, cho dù gậy chống bốc lên ngọn lửa nhỏ, cũng bị bỏ sau xa mấy trượng!
Thường Côn là người đầu tiên đi đến bên cạnh ghế dài, bịch một tiếng đã quỳ rạp xuống đất.
Dâng lên một bình trà nóng, mặt mũi tràn ngập ý lấy lòng.
“Đại nhân!”
“Đây là thủy tinh mâu mười vạn năm tiểu nhân chuẩn bị, một chút trà xanh nho nhỏ để thể hiện kính ý!”
Cho dù Lâu Bản Vĩ vẫn ngủ say như cũ, một tiếng cũng không lên tiếng.
Hắn lại không để ý chút nào, vẫn như cũ cung kính nâng ấm trà lên yên lặng chờ, trong mắt ngập tràn vinh quang, dường như có thể vượt lên trước mở miệng, đã rất vui vẻ.
Cung kính chờ đợi mấy giây.
Hai người khác cũng chạy đến, đồng loạt quỳ xuống một bên.
Đám người cười làm lành vô cùng nhu thuận.
Đường đường là ba nhân vật tồn tại trong truyền thuyết của Hải tộc, lại giống như tiểu đệ hiểu chuyện chờ đợi bên cạnh ghế dài, nếu như việc này truyền ra ngoài, tam quan của toàn bộ Hải tộc sẽ vỡ vụn.
Chờ đợi mấy giây.
Cuối cùng Lâu Bản Vĩ cũng tỉnh lại, chỉ là ánh mắt liếc nhìn qua.
“Ấm trà rách này là gì đây, lấy ra lấy ra!”
Mặt Thường Côn đỏ ửng.
“Vâng vâng vâng…”
Vội vã xấu hổ gạt đầu, nhanh chóng thu hồi thủy tinh mâu vạn năm.
Tầm Long Thiên Đế rất có tầm mắt, nhanh chóng nắm bắt cơ hội quỳ gần mấy bước, một bên tìm tòi trong tay áo, một bên cười làm lành lên tiếng.
“Đại nhân…”
Lời nói vừa mới ra khỏi miệng.
Lâu Bản Vĩ đã không kiên nhẫn được nữa.
“Bớt cầm mấy thứ rách nát kia của các ngươi ra để lừa gạt bản tra nam!”
“Đã nói tìm cho ta tiểu tỷ tỷ, đều đã qua mấy ngày rồi, đến cả cọng lông cũng không thấy, bọn gia hỏa các ngươi, có phải là đang gạt ta không?”
Tiếp đó hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm đến.
Ba vị nhân vật đứng đầu bị hù dọa đến toàn thân run rẩy, liên tục hành lễ xin lỗi!
“Đại nhân thứ tội! Việc này thật sự không trách được chúng ta!”
“Đại nhân minh giám, chuyện này đều trách giao tộc Thiên Long kia, cách mỗi trăm năm đều bắt đi thiên kiều của Đông Hải, xung quanh nghìn vạn dặm quanh đây, muốn tìm ra được tiểu tỷ tỷ ra hình ra dáng, thật sự có chút khó…”
“Đúng vậy, đúng vậy, đại nhân anh minh thần võ tiêu sái lỗi lạc, chúng ta sao dám lấy dong chi tục phấn thật giả lẫn lộn, vậy nên mới khó tìm được người thích hợp!”
Lâu Bản Vĩ nghe xong như có điều gì suy nghĩ, nâng cằm lên ngồi dậy.
“Lời nói vừa rồi, nói lại lần nữa.”
Trong nháy mắt.
Trong mắt của Giải Đế tóc trắng tràn ngập áp lực!
Cổ họng nhúc nhích mấy lần, mới dám cẩn thận từng ly từng tí trả lời một câu.
“Rất, rất khó tìm được người thích hợp…”
Lâu Bản Vĩ lắc lắc ngón trỏ.
“Không phải câu này, trước đó một câu!”
Giải Đế bừng tỉnh hiểu ra, lập tức nở nụ cười chất đầy nịnh nọt!
“Đại nhân anh minh thần võ, tiêu sái lỗi lạc”!
Lúc này Lâu Bản Vĩ mới thỏa mãn gật đầu một cái.
“Ừm, ừm.”
“Ta thích nghe những lời nói thật đẹp đẽ này, có tiền đồ. Xem ra chuyện này thật sự không trách được các ngươi!”
Nghe xong, nỗi lo lắng trong lòng ba người mới dám buông lỏng một chút.
Liên tục cười làm lành, thuận theo câu chuyện thành công vung nồi!
“Đại nhân anh minh! Đều là chuyện tốt mà đám người cá đáng giận kai làm ra!”
“A đúng đúng đúng, đúng là như thế!”
“Chúng ta có thể bái kiến đại nhân, thật sự đời này không còn gì hối tiếc!”
Sau một hồi nịnh nọt thật lâu.
Tầm Long Thiên Đế lấy ra một cái gương nhỏ, nhanh chóng biện giải cho mình.
“Đại nhân mời xem.”
“Cái này tên là thiên kính Nguyệt Quang, thật sự là một kiện bảo vật.”
“Đương nhiên, cái kính này ở trước mặt ngài căn bản không đáng nhắc đến, nhưng tương lai tặng cho giai nhân, lại là cực kỳ thích hợp, ngày thường, cũng có thể dùng nó để thưởng thức khí độ oai hùng của ngài.”
“Phong độ khí chất siêu phàm phiêu nhiên của đại nhân, quả thật là mỹ nam tử tiêu sái của thế gian, tất cả những tuấn kiệt mà cuộc đời tại hạ gặp được, cũng không bằng một phần vạn phong độ của ngài…”
Một hồi lời ca tụng, Lâu Bản Vĩ thỏa mãn tiếp nhận cái gương.
“Không tệ, không tệ!”
“Lời nói này của ngươi cũng rất thành thật!”
Đợi đến khi giao phó gương bảo, áp lực đã rơi đến trên người Giải Đế.
Vị lão giả tóc trắng tang thương này, là sự tồn tại cổ xưa nhất của Hải tộc, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng nhìn thấy, cũng am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lúc này đương nhiên không cam lòng rơi lại phía sau!
Vội vã quỳ gần lại mấy bước, vỗ ngực thể hiện điểm quan trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận