Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 767: Sắp bị bại lộ rồi (2)

Nói xong, hắn dừng lại rồi suy nghĩ: "Tốt nhất là ngươi nên tìm một nơi yên tĩnh để ăn."
"Vâng" Khương Chí trả lời, khi nàng nghĩ đến việc mình có thể ăn nho trong sân, thứ nho còn tốt hơn tiên được hàng đầu ở tiên giới, còn có thêm cả trái cây nữa...
Nàng không thể kìm chế được niềm vui trong lòng.
Rất nhanh, Khương Chí đã lập nên lời thề trung thành và chính thức trở thành một hành viên ở nơi này.
Người phụ nữ cầm giỏ rau đi tới, đặt một đĩa nhỏ hoa quả và nho trước mặt Khương Chí: "Nhắc mới nhớ, đây có thể coi là món quà nhập môn của ngươi rồi."
"Ngươi đừng ăn vội, hãy tìm một nơi yên tĩnh rồi từ từ ăn."
Lại là một lời nhắc phải ở một nơi yên tĩnh...
Khương Chí cúi đầu, thấy trên đĩa chỉ có hai quả nho và một miếng dưa nhỏ.
Thấy vậy, người nữ tử nói: "Ngươi đừng chê ít, nhiều quá có khi ngươi không chịu được đâu".
"Không chê không chê." Khương Chí nhanh chóng trả lời: "Cho ?
dù chỉ có một quả thì ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi Người nữ tử mỉm cười, nói vài câu khách sáo rồi tiếp tục ra ngoài làm việc.
Khương Chí nhìn hoa quả trên đĩa mà không dám bắt đầu, vì sợ lỡ tay rơi xuống đất.
Nàng xoa xoa tay, nhìn cảnh vật xung quanh rồi quyết định nghe lời tiền bối, tìm một nơi yên tĩnh để từ từ ăn.
Nàng cẩn thận cầm cái đĩa lên, tìm một nơi yên tĩnh không có ai rồi ngồi xuống.
Nàng cẩn thận đưa một quả nho vào miệng.
Trong chốc lát.
Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng mạnh mẽ gần như cuộn trào từ trên đỉnh đầu của nàng xuống!
Lúc này, nàng mới hiểu tại sao tiền bối lại yêu cầu mình tìm một nơi yên tĩnh!
Ngay sau đó, nàng ngồi thẳng và bắt đầu thổ nạp vận khí ngay lập tức!
Người nông phu làm việc ở ngoài sân thay vì ngẩng đầu lau mồ hôi, lại nhân tiện nhìn về nơi đó.
Vào buổi tối, một sức mạnh tản ra từ không trung.
"Có vẻ như cô nương đã đột phát rồi, rất có thiên phú đó. "Đái Thương ở bên ngoài, nhìn về phía nơi đó rồi nói.
"Trước mặt chủ thượng thì không có cách nói thiên phú. Thiên phú kém thế nào thì sau khi dùng những thứ của chủ thượng cũng có thể biến thành thiên tài" Người nữ tử cầm giỏ nói: "Nếu không đột phá thì mới có vấn đề".
"Cũng đúng" Đái Thương gật đầu tán đồng.
Cùng lúc đó, Khương Chí ở nơi yên tĩnh chậm rãi mở mắt ra.
Dưới gương mặt bình tĩnh, là hồ nước trong lòng dâng lên đây vẻ kinh hãi.
Mọi người đều biết rằng nho và trái cây này lợi hại thế nào.
Nhưng vào lúc này chỉ có nàng mới hiểu được nó lợi hại đến nhường nào.
Nàng vừa bước vào luân hồi cảnh thì đã gặp phải bình cảnh và chưa từng đột phá trong nhiều năm như vậy.
Trước đây đã từng có một lần nàng muốn tu luyện rồi mạnh mẽ vượt qua bình cảnh, suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma.
Chính sức mạnh của cả tộc mới cứu được nàng.
Sau khi được giải cứu, nàng không dám tu luyện nữa. Nếu như không cẩn thận đập vỡ bình cảnh thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, lúc này thì không có ai có thể cứu được.
Lần này, nguyên nhân nàng ôm hỉ vọng như vậy cũng vì bình cảnh này.
Vậy mà một trái nho này trực tiếp hóa giải ma chướng bình cảnh của nàng!
Không chỉ có vậy, nó còn khiến cho tu vi của nàng tăng vọt.
Tốc độ tu luyện nâng cao đáng kinh ngạc.
Khương Chí hít sâu một hơi, đè nén sự kinh hãi run rẩy trong lòng.
Lần này nàng không còn bất kỳ sự nghi ngờ gì nữa.
Nơi đây chính là nơi nàng dùng Thiên bàn tính ra được, khí vận vô cùng lớn!
Nhật Nguyệt phái, bên trong tông môn.
Dịch Phong đưa Cung Thần đến một góc vắng không người. Hắn nhìn xung quanh.
Không thấy có ai thì hắn mới từ từ mở miệng nói.
"Lần này ta đưa ngươi đi ra ngoài, ta có hai việc giao phó cho ngươi."
"Vâng" Cung Thần cúi đầu đứng trước mặt Dịch Phong, dỏng tai cẩn thận lắng nghe.
"Việc đầu tiên, trong Thiên Nguyệt tông này, có một cái đỉnh gọi là Nhật Nguyệt Đỉnh. Phong chủ là Quách Thế Kiệt, ngươi tìm cơ hội loại trừ hắn" Dịch Phong căn dặn.
"Vâng ! "Không biết người đó đang ở tầng thứ tu vi nào?" Cung Thần nói thêm.
"Chỉ là một tên Cửu Chuyển Huyền Tiên thôi." Dịch Phong nói.
Nghe đến đây, Cung Thần hơi nghi hoặc hỏi: "Chỉ là Cửu Chuyển Huyền Tiên thôi, chẳng phải chủ thượng chỉ cần bấm ngón tay là có thể tiêu diệt được hắn sao?"
Lại đặc biệt trở về Đảo Ám Ảnh rồi tốn công sức đưa hắn ra ngoài.
Cung Thần có chút không thể hiểu được.
Khi Diệc Phong nghe câu hỏi này, trong lòng thấy hồi hộp!
Xong rồi, sắp bại lộ rồi!
Bản thân chỉ là Nhân Tiên.
Nếu như có khí thế kinh người vừa rồi thì không sao nữa.
Đồng thời Dịch Phong lo lắng không yên, nghĩ đến trước đây Cung Thần cũng đã lập lời thể sẽ trung thành và cống hiến tất cả sức lực cho bản thân.
Thậm chí còn vì sự hoài nghi của bản thân mà suýt chút nữa đã tự phế tu vi của bản thân.
Mặc dù hắn rất thỏa mãn cảm giác kiêu hãnh khi được gọi là chủ thượng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thắng thắn quên đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận