Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 117: Dạ Phong Rết Yêu

Lão ta đường đường là Yêu Hoàng lại có thể bị đem đi hầm canh?
Bác Cổ đột nhiên không thể chịu được cú đả kích, cơn giận giữ cùng với cú ngã đau trước đó làm hai mắt lão đen đi rồi trực tiếp ngất xỉu.
Dịch Phong nương theo ánh sáng của Hỏa Diễm Châu, nắm lấy một nắm cây thủy sinh bên cạnh rồi buộc chúng thành một sợi dây rơm, sau đó buộc vào con rùa lớn rồi cầm nó trong tay.
Ước lượng thứ trên tay, Dịch Phong hài lòng gật đầu: “Con rùa này có lẽ nặng mấy cân lận, một mình đồ đệ ăn cũng không hết, hôm khác gọi đám Lão Ngô, lão Thanh Sơn tới bồi bổ cùng.”
Nói xong, Dịch Phong lại lấy bản đồ ra.
“Vân Lộ Hoa!”
“Thảo dược này không dễ kiếm, chỉ có thể thử vận may ở khắp mọi nơi rồi.”
Nói xong, Dịch Phong cầm giỏ tre, xách con rùa đi ra khỏi động nước.
Dịch Phong rời đi không bao lâu sau, Dạ Phong Rết Yêu mới cuộn người bò dậy, nỗi khiếp sợ vẫn còn tràn đầy trên mặt, giương mắt nhìn chằm chằm tràn đầy sợ hãi.
Nghĩ đến tình cảnh thê thảm của Yêu Hoàng, hắn cũng không dám ở lại nữa, vội vàng sợ hãi rời khỏi động, có lẽ vì quá nóng lòng nên hắn lại làm gãy mất hai chân, thế nhưng vẫn không dám ở lại mà leo lên núi.
“Mau ra đây, có chuyện lớn rồi!”
“Tất cả mau ra đây, Yêu Hoàng Bác Cổ sắp bị hầm thành súp rồi!”
Hắn vừa vội vàng kêu lên, vừa thông báo cho lũ quái vật gần đó.
Việc lớn này lập tức kinh động đến những con yêu thú lớn nhỏ trong toàn bộ dãy núi. Nghe được tin này, mười tám Yêu Vương cũng vội vã quay về, tụ tập trong một hẻm núi u ám.
“Dạ Phong Rết Yêu, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Ánh mắt Ưng Vương lóe lên sự sách bén, nhìn chằm chằm vào Dạ Phong Rết Yêu rồi hỏi.
“Mười tám Yêu Vương, các ngươi mau nghĩ cách gì đi, tên nhân loại đó thật sự quá độc ác.”
Dạ Phong Rết Yêu sụt sùi nói: “Tên nhân loại đó xông thẳng vào trong động nước của Yêu Hoàng, không những lấy mất Thủy Linh Thảo của Yêu Hoàng mà còn bắt Yêu Hoàng đi mất, nói là đem về nấu canh gì đó, mà ta đã chiến ba trăm hiệp với hắn rồi, còn phải trả giá bằng hai cái chân đây này. Bản thân ta tự biết mình không cứu nổi Yêu Hoàng, cho nên mới chạy ra đây mau chóng báo tin cho các ngươi biết đó!”
“Hừ, mạnh miệng mà còn không biết xấu hổ!”
Báo Vương với thân hình dũng mãnh bước ra, nhìn chằm chằm mà Dạ Phong Rết Yêu kia, nói: “Đến cả Yêu Hoàng còn bị nhân loại kia bắt mất, một con rết nho nhỏ như ngươi, làm gì có thực lực mà đòi đấu với hắn những ba trăm hiệp chứ?”
Ngay khi Báo Vương vừa đặt ra nghi vấn, những Yêu Vương cũng lập tức nghi ngờ nhìn về phía Dạ Phong Rết Yêu.
“Quả thật đúng là như vậy!”
Dạ Phong Rết Yêu vội vàng giải thích: “Ta có thể đại chiến với hắn ba trăm hiệp cũng bởi vì sau khi Yêu Vương đánh một trận với hắn, hắn tiêu hao một lượng lớn sức mạnh nội lực, chỉ còn có mấy phần.”
Nói đến đây, Dạ Phong Rết Yêu lại rơm rớm nước mắt, nói với vẻ xấu hổ: “Đáng lẽ ta còn có thể cứu được Yêu Hoàng ra, cơ mà suy cho cùng thì thực lực của một con rết như ta cũng có hạn, tại ta, tất cả đều tại ta vô dụng!”
Thấy thế, đám Ưng Vương cũng không biết nên cảm thấy như nào.
Trong lòng đều biết rằng bọn họ đã trách nhầm Dạ Phong Rết Yêu rồi.
Thế là vội vàng bước qua, vỗ vai Dạ Phong Rết Yêu, nhẹ giọng an ủi: “Dạ Phong Yêu Linh, mới nãy bọn ta nặng lời, ngươi đừng để trong lòng, ai nấy đều biết ngươi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Đúng vậy, vì cứu Yêu Hoàng mà ngươi đã dốc hết sức, mọi người đều rất xem trọng.” Báo Vương cũng an ủi: “Tốt nhất ngươi cứ cố gắng dưỡng thương đi, việc cứu Yêu Hoàng, cứ để bọn ta lo liệu là được!”
“Thế, thế thì lại ngại quá?”
Dạ Phong Rết Yêu chớp chớp mắt, xấu hổ nói.
“Hẳn là ngươi đã dốc hết sức rồi, tiếp theo cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.” Hầu Vương nói.
Nghe thấy vậy, tất cả những người khác cũng đều gật đầu tán thành.
“Được rồi, chư vị Yêu Vương, vậy ta cũng không khách khí nữa, ta sẽ về dưỡng thương vài ngày trước, đợi đến khi thương thế tốt lên rồi thì ta sẽ tới giúp mọi người.”
Dạ Phong Rết Yêu cảm động nói, sau đó hóa thành chân thân chầm chậm bò ra khỏi hẻm núi.
Vừa mới bò ra khỏi đó, hắn lập tức chạy đến một gò đất, đào hết tất cả bảo vật lên, sau đó thì chạy ra khỏi ngọn núi, không thèm quay đầu lại!
“Chư vị, việc Yêu Hoàng bị bắt đi rất quan trọng. Mọi người hãy nghĩ ra cách gì đi!”
Báo Vương đứng ở trung tâm chủ trì cuộc họp.
“Theo tình báo từ Dạ Phong Yêu Linh thì thực lực của nhân loại đó hẳn là mạnh hơn Yêu Hoàng, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu.” Ưng Vương trầm tư nói: “Nếu không, có khi Dạ Phong Yêu Linh sẽ không thể đại chiến ba trăm hiệp với hắn.”
“Đúng vậy, Ưng Vương nói đúng lắm.”
Hầu Vương đi tới nói: “Nhưng dù là vậy, với thực lực của hắn, chúng ta cũng không thể đối phó được. Với lại, điều khiến ta tò mò hơn là, vì sao hắn phải vẽ chuyện đi bắt Yêu Hoàng đi làm gì, thậm chí còn muốn dùng để nấu canh uống nữa…”
Mọi người cũng gật đầu với nét mặt nặng nề, rốt cuộc mục đích của người này là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận