Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2447: Xông vào luân hồi (1)

Chỉ thấy bộ xương khô lâu chống đỡ cái áo choàng đen, cưỡi ở trên một con gấu đen hung hãn.
Không đợi Lâu Bản Vĩ nói ra lời dạo đầu, muội tử đã phát ra tiếng thét có decibel siêu cao.
“A! Yêu quái!”
Muội tử hét lớn, co cẳng rồi chạy, đến trường kiếm trong tay cũng ném bỏ.
Để lại Lâu Bản Vĩ và Hắc Hùng kinh ngạc đứng tại chỗ, cả mặt mờ mịt luống cuống.
Tiếp đo Linh Vương thu lại một tia gió nhẹ cuối cùng, hiện trường lâm vào bên trong tĩnh mịch, không khí giống như bị sự lúng túng làm cho đông cứng lại.
“Cạc cạc cạc…”
Trên bầu trời, một con quạ bay qua, phảng phất như là đang cười nhạo nhóm người canh giữ mái nhà.
Cách đó không xa ở trong hư không.
Dịch Phong đứng sừng sững ở trên không trung, trán đầy hắc tuyến nhìn một màn này, thiếu chút nữa phình bụng cười to.
Hắn bất đắc dĩ nhếch miệng, lắc đầu.
Tiếp đó, hắn đáp xuống trước mặt Lâu Bản Vĩ.
Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của Lâu Bản Vĩ, quả thực Dịch Phong không kìm nén được nữa.
Hắn cười nói: “Ha ha ha, loại phương thức tán gái như đệ, cũng muốn cua được cô nương?”
Nhìn thấy người đến là Dịch Phong, Cẩu Tử, Linh Vương, Hắc Hùng, Ngô Công lần lượt kinh hãi, vội vã quỳ xuống dập đầu.
“Bái kiến chủ nhân!”
Đám người Cẩu Tử lộ ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn, trong đó Cẩu Tử là hưng phấn nhất.
Lâu Bản Vĩ theo bản năng xông đến bên chân Dịch Phong, bắt đầu cọt xát.
Dịch Phong sờ lên đầu Cẩu Tử, giọng nói nhẹ nhàng: “Những năm này vất cả cho các ngươi rồi.”
“Không vất cả, không vất cả, chúng ta làm việc cho chủ nhân, cống hiến sức lực cho đại ca, là vinh hạnh của chúng ta.”
“Như chủ nhân, người mới là người vất vả nhất!”
Bọn họ một hồi lấy lòng Dịch Phong.
Dịch Phong cười nhìn về phía Lâu Bản Vĩ, Lâu Bản Vĩ cũng lẳng lặng nhìn Dịch Phong.
Hai người đều không nói gì.
Huynh đệ chính là như thế, cho dù ngàn vạn năm không gặp, cho dù không có liên lạc, lúc gặp mặt cũng sẽ không có bất luận điều gì xa lạ.
Bởi vì hai bên đều biết, hắn vẫn là hắn.
Một chén rượu, một câu nói, một nụ cười, đã đủ rồi.
Sau khi Lâu Bản Vĩ quan sát Dịch Phong xong, thì trực tiếp lên tiếng mắng: “Ngươi đó đừng có ép người, nói hết mọi lời châm chọc, có bản lĩnh ngươi đưa cho ta một chủ kiến đi!”
Khóe miệng Dịch Phong hơi nhếch lên, hắn phất phất tay nói: “Đi theo ta.”
Đám người Lâu Bản Vĩ nghe vậy, tất cả đều hấp tấp đi theo.
Dịch Phong dẫn theo mọi người bay lên tinh không, đi đến trên một tinh cầu.
Hắn đáp xuống trước một tòa nhà lầu, trên tấm biển của tòa nhà treo tấm biển “Hoa viên của mùa xuân.”
Dịch Phong cười nói: “Đi, ta dẫn các ngươi đi cùng đào.”
Lâu Bản Vĩ nhìn thấy tấm biển, mặt lộ vẻ không hiểu.
Đúng vào lúc này.
Một tú bà phong vận dư âm đi lên phía trước đón chào, dẫn mấy người đi vào lầu các.
“Khách quan, mời vào bên trong, có cô nương nào quen biết không?”
Lâu Bản Vĩ nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra, lập tức đôi mắt lóe lên ánh sáng.
“Ngươi dẫn chúng ta đi vào chẳng phải là biết hết rồi sao!”
“Oa, khách quan nói hay lắm, có đạo lý, mời vào bên trong mời vào bên trong.”
Lâu Bản Vĩ một ngựa đi đầu, cất bước vào bên trong.
Hắn hoàn toàn không hiểu Dịch Phong dẫn mình đến đây là có ý gì, trực tiếp đảo khách thành chủ. Loại hoàn cảnh này hắn quen hơn!
Đến nơi này Lâu Bản Vĩ giống như là cá gặp nước, như hổ thêm cánh, thuộc như lòng bàn tay…
Trong lầu các, hai hàng các cô nương mặc quần áo khác nhau nhưng vô cùng hở hang, muội tử nóng bóng khom người nói: “Các khách quan tôn quý, chào buổi chiều!”
Đám người Lâu Bản Vĩ thấy thế, lập tức mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn.
Dịch Phong khẽ cười một tiếng, trực tiếp giũ ra một đống tiên tinh rơi xuống trên bàn.
“Đông đông đông…”
Tiên tinh rơi xuống bàn phát ra tiếng vang đông đông đông, khiến cho trái tim đám nữ tử đập loạn, mọi người cảm thấy đến hít thở cũng có chút mất phong thái.
Ánh sáng lóe mắt kia hiếu chút nữa bắn mù dung mạo của đám nữ tử, khiến cho nhiệt tình của các nàng tăng vọt, sức sống bắn ra bốn phía.
Dịch Phong nhìn bà chủ, hờ hững nói: “Nơi này chúng ta đặt bao hết, gọi tất cả muội tử đến đây.”
Tú bà cười đến không khép được miệng lại, lập tức đáo: “Tuân lệnh, các cô nương phục vụ thật tốt mấy vị quan nhân, lão thân đi triệu tập các cô nương khác.”
“Mau tới mau tới, đến ngồi bên cạnh đại gia.”
Lâu Bản Vĩ sốt ruột vội vàng, không kịp chờ đợi gọi mấy tiểu tỷ tỷ đi đến bên cạnh mình phục thị.
“A! Mềm quá, nhuận quá, trơn quá, đúng thật là dễ chịu!”
“Khách quan, đừng có gấp, chúng ta ngồi xuống trước.”
Lâu Bản Vĩ chỉ cảm thấy cả người tê tê dại dại, giống như là có dòng điện đang chạy tán loạn cả người, vô cùng thoải mái.
Sau khi mọi người ngồi xuống, hàng trăm tiểu tỷ tỷ tề tụ.
Trên bàn đầy sơn trân hải vị, hoa quả tươi rượu ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận