Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1966: n oán (2)

“Ta mặt dày cả gan cầu xin, ngươi nhất định phải cứu Thụ Tôn Giả, chỉ cần có thể cứu được hắn, ta nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp!”
Giọng điệu khó khăn thấp thỏm, khiến Dịch Phong cả kinh, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ngay lúc đó.
Vũ Văn Thiển Nguyệt vừa mới xách linh thú trở về cũng ngây ngốc ở cửa.
“Dịch huynh?”
“Thụ Tôn Giả?”
Nàng ta nghi hoặc lặng yên nhìn trong viện, chỉ thấy một vị lão giả nghiêng người quỳ xuống, trên mặt đất có một cây trượng gỗ màu đen, cả người tản ra hơi thở vô cùng khủng bố!
Lập tức, trong lòng Vũ Văn Thiển Nguyệt run lên, hô hấp đều dừng lại.
Khí độ và dung mạo ki, chính là Quách Kiếm Nam không thể nghi ngờ!
Càng kinh khủng chính là Kiếm Tôn Vô Địch lại quỳ gối trước mặt Dịch Phong, còn gọi hắn là Dịch huynh?!
Cái này!
Sao lại có thể như thế đây!
Vũ Văn Thiển Nguyệt kinh hãi hóa đá tại chỗ, cứng đờ như tượng!
Chấn động!
Hoàn toàn chấn động!
Nhìn cảnh Quách Kiếm Nam quỳ xuống, Vũ Văn Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, sự thông minh và bình tĩnh ngày xưa giờ phút này đã bị thay thế bằng sự trống rỗng, như thể người gỗ đứng ngơ ngác trước cửa.
Nàng ta vốn cho rằng, Dịch Phong có thể không sợ hãi như thế, chẳng qua chỉ dựa vào uy thế của Quách Kiếm Nam, làm vãn bối có thể hưởng phúc phận trời sinh, nhiều nhất chỉ là hơi có chút tu vi thôi.
Nhị thế tổ như vậy, là loại nàng ta khinh thường nhất!
Nhưng không ngờ...
Vậy mà Dịch Phong không phải vãn bối, ngược lại được Quách Kiếm Nam gọi hắn là huynh trưởng!
Khó lòng tin tưởng, tu sĩ phàm tinh không chút danh tiếng này lại có phân lượng như thế, ngay cả kiếm tôn vô địch cũng quỳ dưới đất cầu xin, cuối cùng hắn là ai, rốt cuộc có thân phận gì?
Chấn động như làn sóng không ngừng kéo tới, Vũ Văn Thiển Nguyệt hoảng hốt ngừng thở.
Giờ phút này.
Nàng ta không dám lên tiếng nữa, chỉ cảm thấy bản thân hèn mọn nhỏ bé đến cực điểm.
Uổng cho nàng ta tính toán mọi thứ, nhưng hoàn toàn không ngờ đến, Dịch Phong mà mình xem thường lại tài giỏi như vậy, càng dọa người hơn là, hắn có phân lượng và địa vị như thế, nhưng không lộ ra bất cứ chuyện gì ở bên ngoài, lòng dạ thật sự quá đáng sợ!
Chút tinh ranh ở quá khứ, lúc này nhớ lại thật sự quá nực cười!
Vũ Văn Thiển Nguyệt ngơ ngác đứng trước cửa, chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu lạnh lẽo, ngây ngốc nhìn hai người trong viện, không dám có bất cứ tâm tư nào nữa, đột nhiên thành thật đến cực điểm.
Siết chặt linh kê trong tay, như nắm chặt ngọn cỏ cứu mạng.
Trước mặt loại người như vậy, chút tâm tư kia của nàng ta sợ là đã bị đối phương nhìn thấy, người ta mãi không để ý chỉ vì khinh thường mà thôi, chỉ có sau này phục vụ hết lòng hết sức, có lẽ mới bảo vệ được tính mạng...
Trong tầm mắt thấp thỏm vạn phần của nàng ta.
Dịch Phong thấy lão đệ đột nhiên quỳ xuống cầu cứu, chớp mắt ngơ ngác.
Nghe rõ mọi chuyện, hắn mới hoàn hồn dìu Quách Kiếm Nam lên.
“Quách lão đệ, ngươi cần gì như vậy!”
“Thụ lão đệ gặp nạn, ta chắc chắn sẽ cứu hắn, ngươi làm đại lễ này, chẳng phải xa lạ quá rồi sao.”
Quách Kiếm Nam chậm rãi được đỡ dậy, trong mắt càng thêm cảm động.
n oán giữa ông ta và đảo Phong Tuyết, định sẵn không chết không thôi, kéo bất kỳ người nào vào cũng có thể gây ra họa sát thân, cho dù có người từ chối giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên.
Lúc này Dịch huynh lại đồng ý chẳng chút do dự, cho dù đối mặt với cả đảo Phong Tuyết cũng kiên định giữ lời hứa, vì an nguy của bằng hữu hiểm nguy nào cũng không thể khiến người này dao động.
Đây là trượng nghĩa bậc nào!
Quách Kiếm Nam vội vàng bái lạy lần nữa, mắt lấp loáng ánh lệ.
“Dịch huynh đại nghĩa, chúng ta chắc chắn ghi nhớ suốt đời!”
Lão đệ này tuy hơi lớn tuổi nhưng lại nhiệt huyết trung nghĩa, có lẽ vì năm đó bị người ta hạ độc phản bội, cho nên mới xem trọng nghĩa khí huynh đệ như vậy, có thể kết nghĩa với lão đệ này cũng là một chuyện vui vẻ.
Dịch Phong mỉm cười vỗ vai an ủi, sau đó lên tiếng hỏi.
“Chúng ta đã xưng nhau huynh đệ, nếu đã kết giao bạn tốt thì không cần khách sáo như vậy. Ngươi có biết Thụ lão đệ bị bắt đi đâu không? Chúng ta đến đó cứu hắn, miễn cho Thụ lão đệ gặp nguy hiểm!”
Quách Kiếm Nam ngước mắt gật đầu, sắc mặt nghiêm túc.
“Dịch huynh nói đúng.”
“Ta đã thăm dò rõ ràng, Thụ tôn giả bị bọn hắn phong ấn tu vi, nhốt ở cấm địa rừng Hồng Nguyệt phía sau thiên điện, rất có thể đã thiết kế mai phục...”
Lời nói được một nửa, dừng ở điểm mấu chốt, Quách Kiếm Nam lộ vẻ lo lắng thấp thỏm, dường như sợ Dịch Phong sẽ gặp nguy hiểm, lỡ có sơ suất gì ông ta chắc chắn sẽ hối hận suốt đời!
Dịch Phong nghe mà ánh mắt lóe sáng.
Mai phục?
Nếu thật sự có bẫy chí mạng nào đó, vậy thì không còn gì tốt hơn!
Không chờ lão đệ nói hết, Dịch Phong lập tức đồng ý.
“Sự việc không thể chậm trễ!”
“Chúng ta mau xuất phát cứu Thụ lão đệ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận