Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2314: Kinh hỉ nho nhỏ

Mấy đứa trẻ cũng cười đến như chuông đồng chấn động, lao nhao nói không ngừng.
“Ai nha, huynh ấy vẫn là không nhớ nổi!”
“Bệnh của huynh ấy rốt cuộc đã khỏi chưa vậy?”
“Người đại ca này, chắc không phải là không có tên đó chứ?”
“Không thể nào! Nương ta nói ai cũng có tên, đến A Hoàng nhà ta cũng có tên, làm sao huynh ấy có thể không có tên được chứ! Theo ta thấy, nhất định là người đại ca này quên mất rồi!”
“Đại ca ca nhìn có vẻ ngốc đầu ngốc não, hay là gọi là A Ngốc đi?”
“A Ngốc? Ha ha ha…”
Thuận theo tiếng cười vang lên, đám trẻ con cũng bắt đầu reo hò ồn ào, tuy không tận lực giễu cợt như dự tính ban đầu, nhưng hành động nói chuyện này vẫn là thể hiện ra mấy phần ngang bướng của trẻ con.
Đối mặt với những lời nói đùa vô tâm của mấy đứa trẻ, Dịch Phong cũng có vẻ có chút không biết làm thế nào.
Thấy thế, Bạch cô nương ra vẻ hơi giận, đôi mắt đẹp hơi trừng một cái.
Chỉ một ánh mắt, đã thể hiện ra mấy phần khí độ nghiêm khắc của người làm thầy, phối hợp với khí độ dung mạo hoàn mỹ không một tỳ vết kia, đột nhiên trở nên thần thánh không thể xâm phạm, lập tức trấn trụ một đám nhãi con.
Chưa đến chớp mắt.
Tiếng cười đùa vừa rồi lắng xuống, mấy đứa trẻ đã nhu thuận đứng ở một bên, không còn dám giễu cợt Dịch Phong.
Lần đầu nhìn thấy Bạch cô nương giả bộ tức giận, tuy quả thật có chút lực uy hiếp, nhưng bất tri bất giác lại thể hiện ra một kiểu phong tình khác, khiến cho Dịch Phong nhìn đến thất thần.
Mãi đến khi Bạch cô nương áy náy nhìn lại, hắn mới bừng tỉnh.
“Ngươi bỏ qua nhé, những đứa trẻ này cũng không có ác ý, chỉ là nói đùa mà thôi, mấy đứa tuổi còn nhỏ không biết cấp bậc lễ nghĩa, đây là tội ta dạy bảo.”
Nhìn Bạch cô nương rộng lượng tạ lỗi, Dịch Phong cũng vô thức chắp tay đáp lễ.
“Bạch cô nương nói quá lời.”
“Lời nói của trẻ con không có cố kỵ, đương nhiên tại hạ sẽ không để ý. Huống hồ, A Ngốc nghe cũng rất thú vị, dù sao cũng mạnh hơn không có tên gấp trăm lần, còn có thể mượn cái này giành được một tiếng cười của mọi người, vì sao mà không làm chứ?”
Bên trong ngôn từ rất có dáng vẻ làn gió nho nhã, rộng lượng cũng không phải tầm thường.
Nhìn thấy Dịch Phong có bộ dáng như thế, đáy mắt Bạch cô nương cũng có chút kinh diễm. Sau khi nàng mỉm cười gật đầu lên tiếng, không khỏi càng tò mò hơn với Dịch Phong.
Dịch Phong lại không có quá nhiều lưu ý, mỉm cười bắt đầu nói đùa với mấy đứa trẻ.
“Sau này, mấy đứa cứ gọi ta là A Ngốc đi!”
“Cái tên này như thế nào?”
Nhìn loại dáng vẻ rộng lượng thân thiết kia, mấy đứa trẻ lại càng thêm yêu thích Dịch Phong, cho dù trong miệng cũng bắt đầu ngắt quãng gọi cái tên A Ngốc, nhưng lại cộng thêm cách gọi ca ca thân mật.
“Được được!”
“A Ngốc ca ca!”
“Đại ca ca, ngày khác chúng ta cùng đi bắt cá có được không! Ta biết có một hồ nước, bên trong có rất nhiều rất nhiều cá nhỏ đó!”
“Ta cũng muốn đi!”
“Ha ha ha…”
Trong chớp mắt, Dịch Phong đã trở thành vua trong đám trẻ con.
Thân ảnh áo trắng thẳng thắn đi về phía trước, một đám trẻ con vui cười làm bạn hai bên, hình ảnh trà ngập vui cười tự do kia, đứng ở phía xa nhìn lại giống như một bức tranh, khiến cho người ta cảm thấy thảnh thơi thoải mái không nói nên lời.
Nhìn cảnh tượng như thế này, trong mắt Bạch cô nương cũng lộ ra mấy phần vui mừng, trong lúc bất tri bất giác, ánh mắt tò mò cũng bị đạo bóng lưng áo trắng kia hấp dẫn, môi đỏ hơi phác họa ra đường cong nhàn nhạt.
Giờ khắc này.
Bạch cô nương bộc phát cảm thấy, lúc trước cứu A Ngốc không hề sai.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn cứu một mạng người, không ngờ được A Ngốc có thể có phẩm hạnh và cách ăn nói như thế.
Đây ngược lại đúng là kinh hỉ nho nhỏ.
Chỉ riêng việc A Ngốc vẫn cái gì cũng không nhớ ra được, nhưng chỉ nhìn phẩm học thể hiện ra trước mắt, cũng đủ để giáo dục những đứa trẻ này, trong thôn có thể có thêm một vị đồng liêu dạy học, cũng là một chuyện tốt…
Chớp mắt đã là ba tháng sau.
Thời gian thảnh thơi đều là trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã là xuân đi hạ đến.
Khắp núi đồi tràn ngập nở đầy hoa, chim tước bay gọi mùa hè chói chang, trong bầu không khí ấm áp, tràn ngập hương hoa nhàn nhạt, sơn thôn nhỏ phảng phất như thế ngoại đào nguyên, tràn ngập vui cười và an bình.
Hơn ba tháng đến nay.
Thân thể Dịch Phong đã khôi phục, cũng hoàn toàn dung nhập cuộc sống ở nơi này, mỗi ngày ngoại trừ đi học đường dạy học, cũng biết giúp đỡ Bạch cô nương chẻ củi gánh nước, đủ khả năng báo đáp ân tình.
Hai người ở gần nhau, mỗi ngày sáng sớm cùng đi học đường dạy học, giữa trưa về nhà cùng nhau nấu ăn, bộc phát ăn ý, cũng càng thêm quen thuộc đối với hai bên.
Mỗi ngày cùng với một nữ tử có dung mạo như thiên tiên làm hàng xóm, cùng nhau giáo dục trẻ con trong thôn, loại cuộc sống này vô cùng thảnh thơi, khiến cho cả người Dịch Phong đều cảm thấy thoải mái không diễn tả được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận