Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1286: Đây là ngày thứ mấy? (2)

"Đã là ngày thứ mấy rồi?" Dịch Phong hỏi.
"Ta cũng không biết, ba ngày hay bốn ngày nhỉ?"
Tần Nam chuyên tâm câu cá, phất tay không để ý nói: "Mặc kệ đi".
"Nhưng tại sao đến nay ta vẫn không có chút cảm giác tử vong nào?" Dịch Phong lại hỏi.
"Ngươi vẫn còn sớm mà, ít nhất phải chờ sau khi ta chết hãy tính" Cá chậm chạp không cắn câu, Tân Nam nhàm chán nhổ lông chân.
Dịch Phong gật đầu.
Chớp mắt lại trôi qua mấy ngày.
Dịch Phong nằm trên ghế vuốt ve ốc sên hỏi Tần Nam bên cạnh:
"Bây giờ là mấy ngày rồi, cảm giác thời gian cũng đã đến, sao ngươi còn chưa chết?"
Lúc này Tần Nam đang khổ sở suy nghĩ ván cờ dang dở mà Dịch Phong để lại cho hắn ta, nghe câu hỏi của Dịch Phong, hắn ta ngẩng đầu suy nghĩ một lúc: "Ta cũng không nhớ, hình như chỉ qua một hai ngày thôi?"
"Ngươi cái người này, sống thế nào vậy, cũng không nhớ thời gian nữa?" Dịch Phong đen mặt hỏi.
"Chẳng phải Dịch huynh cũng không nhớ sao?"
Tần Nam tủi thân đáp.
"Lẹ lên lẹ lên, mau nghĩ cách xem, rốt cuộc đã qua bao lâu rồi."
Dịch Phong phất tay vội vàng nói.
"Ôi chao, có gì cần xem đâu, dù sao chỉ bảy ngày, thời gian đến ta sẽ chết thôi." Tân Nam không tình nguyện nói.
Nhưng thấy dáng vẻ Dịch Phong kiên trì, Tân Nam chỉ đành lên tiếng: "Được thôi, ta xem thử năng lượng hao phí của hộp trận tứ phương, có thể suy đoán được đây là ngày thứ mấy".
Nói rồi Tân Nam lật tay, hộp trận tứ phương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay.
SA Ngay sau đó.
Tần Nam thất thanh hét lên.
"Ngươi sao vậy?"
Dịch Phong bị dọa cho giật mình, mắng: "Ngươi la cái quỷ gì thế?"
"Dịch, Dịch Dịch Dịch Dịch huynh, cái này cái này không đúng".
Tần Nam run rẩy, vẻ mặt khó tin hét lên: "Đã qua mười sáu ngày rồi!"
"Nà ní?"
Dịch Phong suýt nữa ngã khỏi ghế, đứng bật dậy trợn mắt há miệng nhìn Tân Nam.
"Mười sáu ngày, đã qua mười sáu ngày rồi."
Tần Nam ngây đại nói.
"Ngươi xác định không nhầm lẫn?" Dịch Phong cũng ngơ ngác hồi ngược lại: "Chẳng phải ngươi nên chết vào ngày thứ bảy rồi sao, sao lại trôi qua mười sáu ngày chứ".
"Đúng vậy, ta cũng nghi ngờ, ta không chết, vậy mà ta lại không chết!" Tân Nam hưng phấn hét: "Nhưng ta thông qua hộp trận tứ phương xác nhận, thời gian quả thật đã trôi qua mười sáu ngày rồi!"
Trong lúc hưng phấn, hắn ta đã lâu không quan tâm tu vi của mình vội vã vận công.
Ngay sau đó lại một tiếng hét bén nhọn phát ra từ miệng hắn ta.
"Ha ha ha, Dịch huynh, tu vi và sức sống của ta không biết tại sao bắt đầu không mất đi nữa, hình như còn đang hồi phục."
"Ha ha ha ha, cũng tức là ta tạm thời không chết được."
"Ta không chết được rồi Dịch huynh".
Trải qua thăng trầm, lúc này có được kết quả như thế, Tân Nam vui đến bật khóc, cho Dịch Phong một cái ôm chặt chẽ.
Nhưng mà.
Khi Dịch Phong nghe thấy sức sống không mất đi nữa, sắc mặt lập tức đen thui.
Ta nói mà sao lại không cảm nhận được uy hiếp của tử vong chút nào.
Thì ra sức sống hoàn toàn không mất đi.
Ông trời ơi.
Ông có cần chơi ta như vậy không.
Mẹ nó ông đừng cho ta hi vọng, đừng cho ta hi vọng rồi lại không để ta chết.
"Dịch huynh, sao nhìn qua ngươi không vui vậy?" Vẻ mặt Tần Nam hưng phấn nói: "Chúng ta có thể không chết, chúng ta có thể không cần phải chết nữa, chúng ta có thể tiếp tục sống ngày tháng của mình, ngươi không thấy vui sao, không cảm thấy hưng phấn sao?"
"Ừm, vui lắm vui lắm".
Dịch Phong đáp cho có lệ, trong lòng đã sớm mắng mẹ nó.
"Đúng rồi Dịch huynh, nếu sức mạnh khủng khiếp nuốt chửng sinh mệnh và tu vi đã biến mất, nói không chừng giam cầm trong vùng không gian này đã được hóa giải." Tần Nam lại tiếp tục hưng phấn nói: "Chúng ta mau chóng lái thuyền thử xem".
Dịch Phong vô cảm đáp.
Trong lòng còn đang phỉ nhổ ông trời bất công, nội tâm vẫn không thể chấp nhận được kết quả này.
Không chết được thì cũng thôi đi, quan trọng là làm lỡ nhiều thời gian như vậy.
Sao lại qua mất mười sáu ngày rồi chứ?
Hắn ảo não hận không thể tát mình mấy bạt tai, tin mấy thứ tà ma của tiểu tử Tần Nam kia, thật sự cho rằng có thể chết được khiến khoảng thời gian này trôi qua mất, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hoàn toàn không có khái niệm thời gian.
Tần Nam hưng phấn vội vàng rót linh khí vào trong thuyền, một lúc sau, con thuyền đậu ở nơi này nhiều ngày không nhúc nhích cuối cùng đã rẽ sóng, chạy về vùng biển phía xa trước mặt.
Không lâu sau, hai người đã nhìn thấy một con thuyền cắm cờ xanh lam của thế lực nào đó đang chạy qua đây.
Nhìn thấy con thuyền cắm cờ đỏ đang lướt đến, con thuyền kia vội vàng tránh khỏi tuyến đường ban đầu, nhường đường cho nó.
"Thuyền, mau nhìn đi, là thuyền!"
Thấy con thuyền kia, Tân Nam nhảy cẫng lên hét: "Dịch huynh, chúng ta ra ngoài rồi, ha ha ha ha..."
"Không cần chết nữa, chúng ta không cần chết nữa, ha ha ha ha..."
Cảm giác sống lại sau cái chết khiến Tần Nam cực kì phấn khích, hét đến khàn giọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận