Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1324: Rốt cục là vì sao coi trọng hắn? (1)

Bạch Phiêu Phiêu càng nhìn trong lòng càng vui vẻ.
Cho dù ngồi tại chỗ không nói gì cũng vượt qua ngàn vạn lời nói.
Dịu dàng trong mắt Bạch Phiêu Phiêu càng đậm, đã quên đi hết thảy sự việc bên ngoài, ngay cả đại đạo mình cảm ngộ lặng yên tiêu tán cũng không hề hay biết...
Một loại khí tức càng thêm thâm thúy huyền diệu giống như như sợi tơ bao vây quanh nàng.
Những nơi nó đi qua, trăm hoa đua nở, vạn vật như đang ở giữa xuân!
Tĩnh lặng nhìn hết thảy, Tô Tiệp ngây ngẩn cả người.
Vì sao...
Vì sao Bạch Phiêu Phiêu lại có cảm ngộ đại đạo mới rồi?
Thậm chí sự huyền diệu đã không thua kém kiếm đạo vô thượng của nàng, không dùng lời lẽ mô tả được!
Hết thảy biến hóa to lớn như thế chỉ nhờ dăm ba câu nói.
Ánh mắt Tô Tiệp càng thêm chăm chú.
Nhưng nhìn thấy hai người vẫn ngồi tại chỗ nói chuyện bình tĩnh như thường, nàng hoàn toàn không có đầu mối...
Nàng thân là tuyệt thế thiên tài ngàn vạn năm khó gặp một lần, sớm đã thành Thánh nhân, cũng khó mà nhìn ra chân tướng phía sau.
Chuyện tình cảm tựa hồ huyền diệu không thể nói ra, thâm ảo vô cùng!
Lặng yên nhìn kỹ.
Bạch Phiêu Phiêu còn đang ngồi nói chuyện, mỉm cười dịu dàng, cả người đều tỏa ra một loại khí chất trước đây Tô Tiệp chưa từng thấy, ánh mắt chỉ có một mình Dịch Phong.
Giống như không gian xung quanh, thậm chí là thiên địa vạn vật, cũng không quan trọng bằng thanh niên này.
Loại coi trọng này làm Tô Tiệp càng thêm khó hiểu!
Dưới cái nhìn của nàng.
Dịch Phong mặc dù tu vi không tầm thường, đã là cảnh giới Bán Thánh, dung mạo khí chất không tệ, nhưng cũng không đến mức phải như thế.
Bán Thánh.
Dù sao cũng chỉ là Bán Thánh.
Chênh lệch nửa bước này vốn là cách biệt một trời một vực, có lẽ cả đời khó mà đuổi kịp, thậm chí chênh lệch sẽ ngày càng lớn!
Ngàn vạn năm qua.
Tô Tiệp gặp vô số kẻ được thế gian xưng tụng là thiên tài.
Cũng đa số dừng bước tại đây.
Thân là Thánh nhân mạnh nhất, Bất Bại Kiếm Thánh không phải chỉ có hư danh, có thiên phú yêu nghiệt lại phối hợp tu hành khắc khổ tới mức biến thái mới đạt được cảnh giới hiện tại.
Tầm mắt của nàng tự nhiên cực cao, xưa nay không quá mức để ý Bán Thánh.
Chí ít.
Phải là Thánh nhân mới xứng được nàng để mắt.
Giờ phút này nhìn bạn tốt để ý Dịch Phong như vậy, Tô Tiệp khó có thể lý giải được.
Cho dù có lợi ích với đại đạo tu hành.
Dịch Phong cũng thực sự quá bình thường.
Ngoại trừ vừa nãy biểu thị chút năng khiếu thơ văn ra thì không còn gì khác, loại người này tuy không đến mức khắp nơi đều có, cũng vẫn chênh lệch cực lớn với Thánh nhân.
Tuyệt đối không cùng một đẳng cấp.
Nhưng hết lần này tới lần khác.
Bạch Phiêu Phiêu lại vô cùng để ý người này.
Mắt thấy bạn tốt tựa hồ mê muội, nhưng khí tức lại bình ổn.
Loại trạng thái này rất cổ quái!
Tô Tiệp càng thêm không hiểu nổi.
Hình như nàng đang gặp phải vấn đề khó khăn nhất từ khi bước vào con đường tu tiên tới nay!
Đôi mắt hiếu kì nhìn chằm chằm...
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Dịch Phong giống như có chút ủ rũ.
Bạch Phiêu Phiêu tựa hồ mới bình tĩnh hơn mấy phần.
dặn dò với người hầu tiếp đãi đưa Dịch Phong đi nghỉ ngơi như khách quý.
Mắt nhìn bóng lưng đang dân đi xa.
Bạch Phiêu Phiêu nhìn đến mức xuất thần, trong mắt lộ ra ý cười dịu dàng.
"Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi:
Âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Bạch Phiêu Phiêu bị cả kinh sững sờ.
Lúc này mới chú ý tới Tô Tiệp vậy mà đã đứng ở bên cạnh, ôm trường kiếm nhìn mình một cách nghi hoặc.
Thấy bạn tốt nhìn mình chằm chằm.
Đôi mắt Bạch Phiêu Phiêu hơi có về né tránh, mượn động tác châm trà che đậy sự bối rối cùng e lệ kia.
"Thật có lỗi.... ' "Gặp lại bạn cũ, nhất thời..."
Lời còn chưa dứt.
Tô Tiệp đã chờ đợi hai canh giờ không còn nhịn được hiếu kì trong lòng.
Mở miệng ngắt lời!
"Rốt cục là vì sao ngươi coi trọng hắn như vậy? Ta thấy ngươi tựa hồ có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma".
A?
Tẩu hỏa nhập ma?
Chuyện này là sao...
Câu hỏi này quá mức trực tiếp, Bạch Phiêu Phiêu không khỏi sững SỜ.
Cho dù đây là bạn tốt hỏi.
Liên quan tới loại chuyện này...
Nàng vẫn cảm thấy mấy phần e lệ, có chút khó mà mở miệng.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tiệp, mắt lộ nghi hoặc, hiển nhiên chỉ là đơn thuần hiếu kì, Bạch Phiêu Phiêu cảm thấy hơi đau đầu, Tô Tiệp là thiên tài tu luyện không sai, nhưng nàng không hiểu nhiều về tình cảm, muốn giải thích rõ cũng không dễ dàng.
Nhưng được hỏi về Dịch Phong, dịu dàng trong mắt Bạch Phiêu Phiêu càng nồng đậm.
Thấy tình huống cổ quái này, Tô Tiệp càng thêm nghiêm túc.
"Tu vi của người này bình thường, chỉ là Bán Thánh mà thôi, văn về bình thường, người hơn hắn đếm mãi không hết, rốt cục ngươi coi trọng hắn vì điểm gì?"
Đối mặt câu hỏi nghiêm túc như vậy.
Bạch Phiêu Phiêu cũng không né tránh, chỉ là cười một tiếng.
"Ta không phải người coi trọng những thứ bề ngoài như thế, ài, ngươi không hiểu được đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận