Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 500: Vu Yêu thần thú

"Mẹ kiếp !"
"Đau bụng, muốn đi ị ghê."
Sắc mặt Dịch Phong tái xanh, ôm bụng liền chuẩn bị tìm một nơi có thể đi ị, nhưng vội vội vàng vàng, trong lúc nhất thời lại tìm không được nơi nào.
Còn giải quyết bậy bạ gì đó cũng chưa hẳn không thể, dù sao ở gần đây cũng không hề có dấu chân người.
Nhưng mà dù sao cũng phải tìm hố nha?
Không có hố đối với Dịch Phong mà nói là không thể được, bởi vì hắn có ám ảnh.
Dù sao hắn cũng không thể quên được có một lần lên núi, cũng là đau bụng không tìm được hố, liền giải quyết ở tại chỗ, nhưng mà ăn quá nhiều, cái núi phân hắn sản xuất ra quá cao, dẫn đến cái mông của hắn thoáng thấp một chút đã cọ tới đống phân kia.
Một lần kia, hắn gắng gượng khom cái mông đi hai dặm, mới tìm được nguồn nước rửa sạch sẽ.
Từ đó về sau, Dịch Phong liền thể, đi ị nhất định phải có hố.
"Thật gấp !"
Dịch Phong chuẩn bị đi tìm hố, nhưng mới vừa đi hai bước thân thể liền ưỡn lên một cái, phát hiện mình không động được, nếu cử động liền nhịn không nổi.
Ngay tại lúc hắn không biết làm như thế nào cho phải, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía hốc tối bên cạnh, đôi mắt lập tức sáng lên.
Cái hốc tối này vừa vặn rộng hai tay, có thể nói là không còn gì thích hợp hơn được nữa.
Mặc dù bên trong hốc tối còn bày một cái hộp, nhưng mà hắn không để ý được nhiều như vậy, không nói hai lời, đạp bước loạng choạng đời đến bên cạnh hốc tối, sản xuất mạnh mẽ vào trong hộp.
Không lâu sau đó, trên mặt Dịch Phong một lần nữa tràn ngập nụ cười tự tin, tiện tay dùng cây gậy gẩy gẩy, đẩy cái hộp một lần nữa đóng lại.
Thư sướng mặc lại quần, nhưng lại chợt phát hiện bên hông vắng vẻ.
Sở soạng tới lui, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Túi tiền của lão tử đâu?"
Hắn sở soạng nhiều lần trên người, vẫn không phát hiện ra túi tiền.
"Chết tiệt. Đoạn thời gian trước vừa rơi mất một cái, bây giờ lại rơi tiếp, ông trời muốn chơi ta có phải không!"
Dịch Phong tức miệng mắng to, đồng thời trong đầu nhớ lại những chỗ mà túi tiền có thể rơi.
"A, tựa như là rơi tại chỗ ở của Bạch cô nương, ta tắm rửa một cái ở chỗ đó, đúng rồi, nhất định đúng..."
Dịch Phong cuối cùng nhớ ra chỗ rơi túi tiền.
Nhưng là nhớ ra bản thân đã rời đi một ngày, Dịch Phong lại lộ vẻ đo dự.
Phải làm sao đây.
Nếu không thì quay lại cầm thêm tiền?
Thế nhưng như vậy cũng không được, hắn tin tưởng Bạch Phiêu Phiêu sẽ không nhặt của rơi, nhưng mà mấy tên rác rưởi khác thì SaO.
Tiền nếu là bị bọn hắn nhặt được, còn không phải dùng bánh bao thịt đánh chó có đi mà không có về?
Nghĩ đến đây, Dịch Phong không do dự nữa, nhảy lên trên lưng Mạn Mạn, quay người chạy về phía nơi ở của Bạch Phiêu Phiêu.
Lại một ngày trôi qua, Dịch Phong cuối cùng cũng đến chỗ chân núi của Bạch Phiêu Phiêu.
Thu hồi Mạn Mạn, Dịch Phong liền cất bước lên núi.
Mà mấy người trên núi, sau hai ngày bận rộn ở nơi này, trên mặt cuối cùng cũng toát ra nụ cười hài lòng.
"Bạch tiểu thư, trận pháp một lần nữa được bố trí xong".
Vân Lam đi tới trước mặt Bạch Phiêu Phiêu, nói: "Thời gian kế tiếp, Bạch tiểu thư chỉ cần yên tâm ở đây bế quan, thẳng đến thức tỉnh mới thôi."
Đôi mắt đẹp của Bạch Phiêu Phiêu mở ra, nhìn hắn một cái.
Thấy thế, Vân Lam tựa hồ sợ Bạch Phiêu Phiêu không yên lòng, có chút ngạo nghễ nói: "Xin Bạch tiểu thư yên tâm đi, trận pháp lần này là do ta tự mình bố trí, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề như lần trước, trừ phi là tiên nhân từ trên trời đi xuống, bằng không không ai có thể tìm được chúng ta ở đây."
Vừa dứt lời.
Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa.
Cái tiếng đập cửa đột ngột này, trực tiếp làm cho trong đình viện biến thành yên tĩnh chết lặng, âm thanh lá rụng vào thời khắc này cũng biến thành rõ ràng.
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Lúc này lại có ai đến gõ cửa?
Lúc mọi người ở đây nghi ngờ, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, đồng thời cũng truyền ra âm thanh.
"Bạch cô nương, nghe được không, có ai ở đây không?"
Đạo thanh âm này truyền đến, tựa như tiếng sấm vang lên trong đầu bọn hắn.
"Không... không... không... không, không có khả năng".
Vân Lam càng là run một cái, suýt chút nữa bị dọa cho đái ra quần.
"Ta rõ ràng đã bố trí trận pháp một lần nữa, tiểu tử này làm sao có thể tìm tới được, cái này căn bản không có khả năng!"
Sắc mặt Vân Lam khó coi lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng hoàn toàn không cách nào tiếp nhận sự thật này, trong miệng lẩm bẩm, đồng thời phóng về phía cửa.
Trong lòng Bạch Phiêu Phiêu cũng không cách nào bình tĩnh, bước nhanh đi theo Vân Lam.
"Nhất định là ảo giác."
Bờ môi của Vân Lam run rẩy, trong lòng an ủi mình như vậy, sau đó dứt khoát kéo cánh cửa lớn ra.
Đại môn rộng mở.
Một thân ảnh mặc bạch bào xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Chính là Dịch Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận