Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1227: Ý chí của chủ thần (1)

Áp lực nặng nề vẫn tiếp tục ập đến, cơ thể mỗi người như bị một ngọn núi lớn đè xuống.
"Ầm !"
Trong tòa nhà, đã có người không chịu nổi áp lực, quỳ thắng xuống đất.
Mà người không quỳ xuống cũng đang ở trạng thái cực kì khó khăn, khổ sở chống đỡ.
Lại thêm một bước.
Lại có không ít người chịu không nổi áp lực hai đầu gối quỳ thẳng xuống đất.
Cộp cộp cộp...
Tiếng bước chân vẫn tiếp tục...
Mỗi một bước chân đều có không ít người quỳ xuống.
Hứa Chư đứng đầu đồng tử giăng đầy tơ máu, ông ta là cao thủ mạnh nhất của đảo Phong Nguyệt, tuy vẫn chưa quỳ xuống nhưng đôi chân không nhịn được run rẩy, mà mặt đất dưới chân cũng đã sớm nứt ra những khe hở dày đặc, lan ra xung quanh như mạng nhện.
Cửa lớn tự động mở ra.
Vài người mặc áo choàng đen nhìn không rõ dung mạo đã đến trước cửa.
Mà sau khi bọn hắn đi đến trước cửa, tất cả mọi người trong đại sảnh đã quỳ dưới đất, kẻ chật vật hơn đã hoàn toàn nằm bẹp xuống, bò cũng không bò dậy nổi.
Cả hiện trường cũng chỉ có duy nhất Hứa Chư vẫn ngoan cố chống đỡ.
Người mặc áo choàng đen đi đầu lại tiến một bước, bước thẳng vào trong tòa nhà.
Một bước này.
Nảy sinh biến chất.
Ầm !
Hứa Chư chỉ cảm thấy tâm linh của mình bị trọng thương, miệng phun máu tươi, cả người như núi Thái Sơn sụp đổ quỳ rạp xuống đất, xương đầu gối bị chấn động vỡ thành bột phấn.
Ông ta gian nan ngẩng đầu nhìn người đến, răng cũng đang run rẩy.
Ông ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, đảo Phong Nguyệt nho nhỏ của ông ta sao lại trêu chọc đến cao thủ như vậy.
Nhưng may mà ông ta không phải không có át chủ bài.
Ông ta dám mạo hiểm đắc tội Dịch Phong, để Bạch Cập kế thừa đảo chủ đời kế tiếp đồng thời tiến hành thanh tẩy đảo Phong Nguyệt, quyết định liều lĩnh như vậy không phải là không có đường lui.
Trong tay ông ta vẫn còn một lá bài tẩy.
Một lá bài tẩy của Chứng Đạo cảnh đỉnh cao.
Ông ta khẽ ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà.
Truyền âm: "Văn tiền bối, đảo Phong Nguyệt của ta lúc này đang đối mặt đại địch, mong Văn tiền bối có thể ra tay đánh lui kẻ địch".
Mà cùng lúc khi Hứa Chư truyền âm, nóc nhà Phong Nguyệt lâu.
Trong một góc, một thanh niên mặc áo choàng trắng đang co lại, cả người run rẩy đồng thời hai tay bụm chặt miệng.
Cùng lúc đó che giấu khí tức của bản thân đến cực điểm, không dám phát ra bất kỳ tiếng vang nào.
"Người, người này khủng khiếp quá, Hứa Chư đáng chết sao lại trêu chọc quái vật mạnh như vậy."
"Mẹ nó, còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần lúc ta ở thời kì toàn thịnh ngày trước nữa."
"Đừng, đừng phát hiện ra ta, tuyệt đối đừng phát hiện, không liên quan gì đến ta".
"Còn cái tên Hứa Chư đáng chết kia, tuyệt đối đừng làm ta bại lộ".
Trong lòng gã đang điên cuồng cầu nguyện.
Nhưng ngay sau đó.
Trong đầu gã vang lên truyền âm của Hứa Chư.
AI Gã giật mình.
Chó má, bảo ngươi đừng truyền âm cho ta, tại sao ngươi vẫn phải truyền âm cho ta chứ, lỡ như bị quái vật kia bắt được ngươi truyền âm cho ta thì phải làm sao đây.
Không được.
Ta không thể bại lộ, khó khăn lắm ta mới sống lại, tuyệt đối không thể ngã xuống ở đây.
Ta không nghe.
Ta không ở đây.
Không có ai trả lời chính là không có người.
"Hửm?"
Hứa Chư thấy sau khi mình truyền âm mãi không có hồi đáp, ông ta bắt đầu sốt ruột truyền âm tiếp: "Văn tiền bối, lúc đầu hai phía chúng ta đã lập lời thề thiên đạo, ta đốc hết tài nguyên giúp ngài thức tỉnh ở cửa ải cuối cùng, còn ngài phải giúp Phong Nguyệt tông lớn mạnh, bây giờ Phong Nguyệt tông gặp nguy cơ lớn mong Văn tiền bối ra tay đánh lui kẻ địch".
"A !"
"Đáng chém ngàn đao, ta giết mười tám đời tổ tiên nhà ngươi, bảo ngươi đừng truyền âm cho ta, tại sao còn truyền âm cho ta nữa, nếu bị quái vật kia bắt được thì phải làm sao?"
Người mặc áo choàng trắng rúc vào trong góc ngay cả tâm tư chém Hứa Chư thành ngàn mảnh cũng có.
Nhưng gã vẫn giữ im lặng.
Gã luôn yên lặng cuối cùng khiến Hứa Chư không chịu nổi nữa.
Nếu vị kia không ra tay đảo Phong Nguyệt sẽ bị hủy diệt, ông ta cũng mặc kệ truyền âm gì đó, ngẩng đầu há to miệng hét lớn:
"Văn tiền bối, ngài đã lập lời thể thiên đạo hứa sẽ giúp Phong Nguyệt tông, mời ngài thực hiện lời hứa ngay bây giờ."
Câu này vừa thốt ra lập tức khiến nam tử bạch y ở nóc nhà muốn xù lông.
Cũng tức đến độ suýt bật khóc.
Văn Thành Ngọc ta, cả đời này rốt cuộc đã tạo nghiệt gì!
Chẳng qua ta chỉ muốn thức tỉnh, muốn quay lại đỉnh cao thôi, ta sai sao?
Ở Cửu Giới khó khăn lắm mới lập lời thể thiên đạo với Tam Sinh Môn rắm thối nào đó, mẹ nó tông môn rách nát kia không nói nửa lời đã trực tiếp giải tán, ngay cả lời giải thích cũng chẳng có, hại ta chết dở.
Bây giờ khó khăn lắm mới chui vào chỗ trống của thiên đạo, lại tìm được một tông môn mạnh hơn Tam Sinh Môn để hợp tác giúp ta thức tỉnh trở lại đỉnh cao, nhưng tông môn đáng chết này lại trêu chọc đến kẻ địch mạnh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận