Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 140: Rốt cuộc ngươi vào đây bằng cách nào?

“Dịch Phong.”
“Tại sao lại là ngươi?”
Hai nàng đồng thanh hỏi, nhìn Dịch Phong với vẻ mặt khó tin, đồng thời trong lòng dấy lên một trận sóng to gió lớn.
“Đã lâu không gặp.”
Dịch Phong nhàn nhạt cười nói, hướng về phía hai nàng mà chào hỏi: “Thực sự không còn cách nào khác, e rằng phải quấy rầy các ngươi rồi.”
“Không phải ngươi, ngươi ngươi…”
Mậu Mậu tựa như nhìn thấy quỷ dữ, trợn to mắt hỏi Dịch Phong: “Ngươi làm sao tìm đến được nơi này?”
“Không phải lần trước ta đã ghé qua nơi này rồi sao, vì thế lần này ta cứ thế mà tới thôi.” Dịch Phong buông tay giải thích.
Nghe vậy, mí mắt hai nàng giật lên một cái, không tránh khỏi liếc nhìn nhau.
Cứ như thế mà tới thôi?
Thật sự xem trận pháp chúng ta bày ra là bù nhìn?
Mậu Mậu chưa có ý định từ bỏ chất vấn, nhưng Bạch Phiêu Phiêu lại không tiếng động ra hiệu cho nàng, sau đó cười nói Dịch Phong: “Dịch công tử đừng nhắc lại chuyện này, đều là bạn cũ cả, đương nhiên không quấy rầy, không quấy rầy!”
“Cảm tạ Phiêu Phiêu tiểu thư, Mậu Mậu tiểu thư, hai ngươi thật sự là người tốt.” Trên mặt Dịch Phong tràn đầy sự cảm kích mà nói.
“Công tử khách khí, chắc hẳn công tử đi đường cũng đã mệt mỏi lắm rồi!” Bạch Phiêu Phiêu thấp giọng phân phó: “Mậu Mậu, ngươi đưa công tử đến khách phòng lần trước thu xếp lại đi.”
“Đa tạ cô nương.” Dịch Phong cúi đầu hành lễ.
Bạch Phiêu Phiêu mỉm cười đáp lễ, quả nhiên, Dịch Phong tuy là một người phàm nhưng so với đám người phàm kia lại khác nhau rất lớn, bất kể cách kiềm chế, cử chỉ hành động của hắn đều khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vì vậy, nàng không từ chối sự xuất hiện của Dịch Phong.
Đột nhiên, nàng nhớ ra chuyện gì đó, vội vã kêu lên: “Đúng rồi công tử, có phải lần trước ngươi đánh rơi đồ hay không?”
“Hả?”
Dịch Phong vò đầu nghĩ đi nghĩ lại gần nửa ngày cũng không nhớ ra được, không thể làm gì khác ngoài ngượng ngùng nói: “Hì hì, ta cũng không nhớ nổi mình đánh rơi thứ gì, cô nương cứ nói thẳng ra đi.”
“Công tử cũng thật là bất cẩn!”
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Dịch Phong, Bạch Phiêu Phiêu không kiềm chế được mà cười lên một tiếng, đồng thời đến bên cạnh cầm lấy cuốn Hồng Lâu Mộng kia đưa tới: “Quyển sách này, không quan trọng với công tử hay sao ?”
“À, ra là cái này!”
Dịch Phong đột nhiên hiểu ra, còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là cuốn sách nát này, bèn cười nói: “Cái này thực ra chẳng có gì, ném đi là mất, nếu như cô nương thích, vậy thì cô nương cứ cầm đi.”
Nghe vậy, Bạch Phiêu Phiêu với khuôn mặt đang mang đầy ý cười lại hơi khẽ chau mày.
“Sao công tử có thể như thế, quyển sách này thật sự không quan trọng với công tử ư?”
Nàng ngẩng mặt lên, thấp giọng hỏi.
“Chẳng phải chỉ là một quyển sách thôi ư, có gì đáng để coi trọng.” Dịch Phong thờ ơ nói, quyển sách này đúng là chính tay hắn viết, không bán đi thì trong nhà vẫn còn một đống lớn, không dùng nó để lót giường thì cũng dùng để chùi mông.
“Xem ra, là ta hiểu lầm rồi.”
Ánh mắt của Bạch Phiêu Phiêu lộ rõ sự thất vọng.
Lúc trước Dịch Phong để lại cuốn sách này, nàng còn cho rằng Dịch Phong cũng là người thích đọc sách, cũng là độc giả trung thành của quyển sách này, nhưng bây giờ nàng mới biết là không phải.
Nếu không, nhất định hắn sẽ xem quyển sách này như là báu vật.
“Công tử nghỉ ngơi sớm đi!” Bạch Phiêu Phiêu nhẹ giọng nói.
“Vậy, tại hạ xin cáo từ trước.”
Dịch Phong gật đầu một cái, đi theo Mậu Mậu đến khách phòng.
Sau khi ổn định, Mậu Mậu sắp sửa rời đi, nhưng vẫn khó hiểu mà trợn to mắt, quay đầu hỏi: “Ngươi cứ như thế mà tới thật sao?”
“Cô nương có ý gì đây, ta cũng đâu thể bay vào đây được?” Dịch Phong khó hiểu mà trả lời.
Mậu Mậu gãi gãi đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Dịch Phong một chút, sau đó chậm rãi rời đi.
“Tiểu thư, ta đã sắp xếp ổn thỏa cho hắn.” Mậu Mậu trở về liền bẩm báo.
“Ừ!”
Bạch Phiêu Phiêu gật đầu một cái, sau đó lại lẩm bẩm: “Lẽ nào, trận pháp của chúng ta thật sự xảy ra vấn đề ?”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Mậu Mậu tán đồng nói: “Nếu không, một khi trận pháp đã mở ra, Võ Hoàng cũng không tìm ra được nơi này, vậy mà người phàm như hắn lại có khả năng tìm đến, quả thật khó mà tin nổi.”
“Nếu là như thế, ngươi nhanh đi xem lại một chút đi!” Bạch Phiêu Phiêu phân phó: “Nếu như thật sự trận pháp có vấn đề thì mau chóng giải quyết nhanh.”
“Vâng, tiểu thư.”
Mậu Mậu nhảy vụt lên, rời khỏi nơi này.
Tuy nhiên, vừa mới ra ngoài được một lúc, sắc mặt nàng lo lắng chạy về, thở hổn hển mà hô lên.
Thấy thế, Bạch Phiêu Phiêu vội vàng chạy ra, nhướng mày hỏi: “Mậu Mậu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tiểu thư, tiểu thư.”
Mậu Mậu thở hổn hển, vỗ vỗ ngực nói: “Trận pháp mà chúng ta bày ra vẫn hoạt động bình thường, căn bản không xảy ra vấn đề gì cả.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Bạch Phiêu Phiêu vừa mới ngồi xuống cũng không khỏi hoảng sợ mà đứng thẳng lên, đôi môi khẽ mấp máy, ánh mắt như không thể tin được.
“Tiểu thư, ngươi cũng biết rất rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.” Mậu Mậu lo lắng hỏi: “Trận pháp chắc chắn không có vấn đề gì, vậy thì tại sao một tên người phàm như hắn lại có thể tới được đây?”
Bạch Phiêu Phiêu nhíu mày, trước mắt cũng không biết lý giải chuyện này như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận