Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 560: Cho dù hắn đích thân đến, cũng chỉ có thể quỳ

xuống Pho tượng kia là một nhân vật thân mặc trường bào màu đen, bên trên trường bào in đồ án tường vân màu đỏ, ánh mắt của hắn lạnh nhạt, có sáu cái khuyên mũi, trên trán còn đeo một cái băng đô, bên trên băng đô có đồ án bốn dựng thẳng quét ngang.
Lơ đãng nhìn qua thì tưởng là bình thường không có gì lạ, nhưng khi Bạch Thiển Nhất nhìn kỹ, thì con ngươi lập tức co rụt lại.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, trong pho tượng ẩn chứa lực lượng cường đại.
"Thật không nghĩ ra, cái tiểu điếm nho nhỏ của phàm nhân này, lại chứa đồ tốt như thế".
Nàng đến gần, cẩn thận quan sát.
Mà ở bên ngoài tiểu điếm, hai cha con Dạ Năng núp trong bóng tối lộ ra vẻ cực kì ngưng trọng.
"Phụ thân, Bạch Thiển Nhất này sao lại bỗng nhiên đến nhà của Tiểu Vũ cô nương vậy." Dạ Di ngưng trọng nói.
"Hắn là bị bức tranh cùng pho tượng của Tiểu Vũ cô nương hấp dẫn." Dạ Năng suy đoán nói: "Nhưng mà tiên sinh thật là thiên cơ khó lường, chỉ sợ sớm đã tính được Bạch Thiển Nhất này sẽ đến, mới cố ý bảo chúng ta tới Bạch Nhĩ thành".
"Vậy chúng ta?"
Dạ Di nhìn về phía Dạ Năng.
"Lên, tuyệt đối không thể để cho Bạch Thiển Nhất đạt được".
Trên mặt Dạ Năng lóe ra tức giận trầm giọng nói: "Đồ vật của tiên sinh mà cũng dám lấy, thật là ăn phải gan hùm mật báo."
"Thế nhưng mà chúng ta có thể ngăn cản được Bạch Thiển Nhất sao?" Dạ Di nhịn không được hỏi.
"Yên tâm đi, tiên sinh đã gọi chúng ta tới, chắc chắn sẽ không bắn tên không trúng đích, càng sẽ không bảo chúng ta đi tìm cái chết" Trong con mắt của Dạ Năng lóe ra tia kiên định nói.
Nghe vậy.
Dạ Di cũng trịnh trọng gật đầu.
Hai người hóa thành hai đạo lưu quang lấp lóe phi về phía tiểu điếm.
"Hai cha con họ làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ bọn hắn cho là đến Địa Tiên, liền có thể là đối thủ của Bạch Thiển Nhất sao?"
"Không phải là chán sống rồi xong chạy tới chịu chết đấy chứ?"
Mà trong bóng tối, khi tứ đại tông chủ nhìn thấy hai cha con Dạ Năng không chút do dự phóng tới tiểu điếm, nhịn không được lên tiếng kinh hô.
"Dừng tay."
"Thả đồ vật trong tay ngươi xuống".
Hai người Dạ Năng tới cửa ra vào của tiểu điếm, đã lập tức truyền ra âm thanh quát mắng Bạch Thiển Nhất.
Mà trong khi quát mắng, hai người vội vã nháy mắt với cha mẹ của Tiểu Vũ.
Hai vợ chồng thấy thế, vội vã hốt hoảng thoát đi ra ngoài từ hậu viện.
"Hửm?"
Thấy hai vợ chồng già kia rời đi, Bạch Thiển Nhất cũng không thèm để ý, mà chậm chậm buông pho tượng trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía hai người Dạ Năng, hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
"Không những rút ra được Trấn Hồn Đinh của ta, còn làm cho hai tên phế vật các ngươi đột phá đến Địa Tiên".
"Ngược lại khiến người ta có chút bất ngờ."
Khóe môi nàng nhếch lên thong thả nói.
"Ha, ngươi bớt giả bộ loại tư thái cao cao tại thượng này đi, cảnh cáo ngươi, ngươi tranh thủ thời gian thả đồ vật trong tay ra." Dạ Năng trầm giọng nói.
"Thả ra?"
Toàn thân Bạch Thiển Nhất bộc phát lạnh lẽo, sau khi âm thanh hạ xuống, đã lướt đến trước mặt Dạ Năng, bàn tay lạnh như băng bóp lấy cái cổ của hắn.
"Lúc nào một tên Địa Tiên nho nhỏ mà cũng dám ở trước mặt của chúng ta kêu gào?"
Bạch Thiển Nhất truyền ra âm thanh như gần từng câu từng chữ, đồng thời cũng chậm rãi dùng sức, siết chặt cái cổ của Dạ Năng.
Dạ Năng thừa nhận thống khổ to lớn, sắc mặt đỏ lên, nhưng vẫn mắt đỏ truyền ra âm thanh khàn khàn: "Đây là đồ của tiên sinh, không được tiên sinh đồng ý mà ngươi đã dám động, ngươi sẽ không chịu đựng nổi lửa giận của tiên sinh đâu".
"Ha ha ha..."
Bạch Thiển Nhất âm dương quái khí nở nụ cười lạnh.
"Thứ mà Bạch Thiển Nhất ta cần, còn chưa bao giờ không có được, cũng không có ai có khả năng ngăn cản, đừng nói chỉ là hai tên Địa Tiên nho nhỏ như các ngươi, dù cho cái người mà các ngươi gọi là tiên sinh đích thân đến, ở trước mặt ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống".
"Ngươi...
Dạ Năng mặt mũi tràn đầy cừu hận mà nhìn chằm chằm vào Bạch Thiển Nhất, tức đến run rẩy cả người.
"Ta thật ra cũng rất muốn cái người mà các ngươi gọi là tiên sinh kia tới tìm ta đấy."
Bạch Thiển Nhất lại lạnh như băng nói: "Dù sao thì, ta cũng không có thời gian đi tìm một con rùa đen rút đầu như hắn, cho nên ta đang nghĩ, nếu là giết hai người các ngươi, hắn có thể đi tìm ta hay không?"
"A, nếu tiên sinh mà xuất thủ, ngươi đến cả cơ hội đánh trả cũng không có." Dạ Năng gằn từng chữ từng câu.
"Tốt tốt tốt".
"Vậy thì ta càng chờ đợi hắn tới tìm ta".
"Nhưng mà hai người các ngươi, đi chết trước đi!"
Bạch Thiển Nhất hơi động hai tay, mỗi tay nắm lấy cái cổ của một người, trực tiếp nhấc hai người lên.
Hiển nhiên.
Trước thủ đoạn của Bạch Thiển Nhất, dù cho hai người đột phá Địa Tiên, thì vẫn không có sức đánh trả như cũ.
Trong lúc nhất thời.
Hai người tựa như con gà con, sắc mặt đỏ lên, hai chân điên cuồng giãy giụa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận