Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1180: Người sắp chết (2)

"Tiểu thư, Long Ngư vô dụng với ngươi rồi sao?"
La Thần lo lắng hỏi, vành mắt lập tức đỏ ửng.
"Ờm!
Phiêu Miểu Hồng gật gật đầu, trên mặt đắng chát.
"Hửm?"
"Ngươi bị gì sao?"
Dịch Phong thấy đôi mắt La Thần bỗng nhiên đỏ lên, không nhịn được hỏi: "Cá trâu bò như vậy mà các ngươi không cao hứng sao?
Sao lại đột nhiên áp lực như vậy?"
"Ai dà!"
Thấy Dịch Phong hỏi thế, Phiêu Miểu Hồng thở dài một tiếng: "Dịch tiên sinh, không dám giấu gì, thực ra ta sắp chết rồi."
"Dịch tiên sinh tặng Long Ngư cho ta, lại nguyện bảo hộ ta chu toàn, đương nhiên khoảng thời gian cuối cùng ta chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý hiệp trợ ngươi!"
"Ngươi sắp chết?"
"Ngươi làm sao vậy?"
Dịch Phong nhướng mày, vội hỏi.
"Ta bị người khác nguyền rủa!"
Phiêu Miểu Hồng cười khổ nói, sau đó một năm một mười nói rõ mọi chuyện.
Hoá ra là mười vạn hăm trước, sau khi tổ tiên Phiêu Miểu hồng thành lập Kiếm Cốc, lại xâm nhập vào cấm địa, ra ngoài mới phát hiện bản thân trúng một loại nguyền rủa nào đó, lời nguyền này đi truyền theo huyết mạch, từ khi sinh ra đã dính phải, trải qua ba giai đoạn, cuối cùng bạo thể mà chết.
Bởi vậy mỗi đời Phiêu gia Kiếm Cốc đều cố gắng giải khai lời nguyền này.
Cuối cùng cũng tìm được một biện pháp, đó là trước khi vào giai đoạn cuối cùng phải sử dụng sừng của Long Ngư.
Nhưng Long Ngư đâu phải nói là có được liền, cho nên mỗi đời Phiêu gia đều vì lời nguyền này mà chết sạch.
Giờ đến Phiêu Miểu Hồng bị lời nguyền này tra tấn, vì giải trừ lời nguyền này mà cố gắng giãy giụa.
Ai ngờ đâu.
Tìm được Long Ngư, nhưng Phiêu Miểu Hồng đã sớm từ giai đoạn hai qua giai đoạn cuối cùng rồi.
Nói cách khác, cho dù giờ đã có Long Ngư, với nàng cũng chẳng làm nên chuyện gì như trước.
Cũng khó trách vì sao giờ đã có được Long Ngư mà tâm trạng nàng lại phức tạp như vậy.
Rõ ràng đã tìm được thuốc cứu mạng, nhưng bệnh nguy kịch lắm rồi.
"Mà cũng không sao."
"Mười vạn năm qua, người trong Kiếm Cốc chúng ta đã quen thuộc với chuyện này rồi."
Phiêu Miểu Hồng ra vẻ cậy mạnh nói: "Với lại dính phải lời nguyền này cũng không phải chuyện xấu gì, ít nhất sau khi dính phải lời nguyền này, tốc độ tu luyện của Kiếm Cốc ta vượt xa hơn người bình thường rất nhiều, cho dù sinh mệnh ngắn ngủi nhưng vẫn luôn ngạo nghễ đứng trong Thiên Vực".
Nàng làm bộ như không thèm quan tâm.
Rõ ràng không muốn yếu đuối trước mặt người khác.
Nhưng sự không cam lòng vẫn đè ép trong lòng nàng càng nhiều, nhất là khi đứng trước mắt Dịch Phong khiến nàng bùi ngùi không thôi.
Có vài người muốn sống nhưng liều mạng cũng không sống nổi.
Có vài người muốn chết nhưng làm thế nào cũng không chết được...
"Yên tâm đi, ngươi nhất định có thể sông sót mà."
Dịch Phong nghe Phiêu Miểu Hồng kể chuyện bi thảm xong, cười cổ vũ nói.
"Dịch tiên sinh không cần phải an ủi ta, cũng đã sớm nhận mệnh rồi, không có gì đâu."
Phiêu Miểu Hồng cười miễn cưỡng.
"Nhận mệnh cái gì, không thể từ bỏ được, nhất định ngươi sẽ không có chuyện gì, miệng của ta đã khai quang rồi, tin ta đi, ta nói ngươi không chết thì nhất định sẽ không chết".
Dịch Phong nắm chặt tay cổ vũ nàng.
Vì nghe xong chuyện hắn cũng không biết phải xử lý thế nào, chỉ có thể an ủi vậy thôi.
"Vậy thì đa tạ Dịch tiên sinh".
Phiêu Miểu Hồng che miệng cười một tiếng, không ngờ vị trước mắt lại đáng yêu như vậy.
Nhưng nàng cũng nghe ta Dịch Phong đang an ủi mình thôi.
Không sao đâu, sao có thể không sao đâu được.
Các thế hệ tổ tiên nhà nàng đều không thoát khỏi ma chú này, dựa vào đâu mà nàng có thể thoát được chứ.
"Dịch tiên sinh, việc này không nên chậm trễ, hay là chúng ta lập tức xuất phát đi Thiên Vực đi".
Phiêu Miểu Hồng nhẹ nói: "Giải quyết nhanh tâm nguyện của ngài một chút, ta mới an tâm được."
"Nhưng mà ngươi..."
Dịch Phong nhíu mày, để cô bé dùng thời gian cuối đời này bồi mình tìm đường chết, hắn không đành lòng.
"Giờ được tiên sinh cho hai con Long Ngư, Hồng Nhi không thể không báo đáp, sau này chỉ muốn giúp tiên sinh hoàn thành tâm nguyện" Phiêu Miểu Hồng nghiêm túc nói: "Nếu không cách nào thoả mãn tâm nguyện của tiên sinh, cho dù Hồng Nhi chết đi cũng không thể nhắm mắt".
Dịch Phong há to miệng, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
"Vậy chúng ta đi thế nào?"
Dịch Phong hỏi.
Phiêu Miểu Hồng cười nói: "Chỉ sợ tiên sinh không biết chuyện này, giờ đây Thánh nhân xuất thế, tống trận của Thiên Vực và Cửu Giới được đả thông rồi."
"Đương nhiên tình hình bây giờ có thể không chỉ có mình Thiên Vực thông với Cửu Giới, truyền tống trận của Cửu Giới với nơi khác cũng không ít, chẳng qua ở đâu thì chúng ta không biết rõ mà thôi".
"Tóm lại Cửu Giới bây giờ không khác gì vòng xoáy.
"Thánh nhân trâu bò đến vậy sao?" Dịch Phong không nhịn được hỏi.
"Đương nhiên rồi".
Phiêu Miểu Hồng từ chối chỉ ý kiến, nói đến hai chữ Thánh nhân này, trong mắt nàng tràn đầy tôn kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận