Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1142: Bồ Tát phù hộ

Mặc dù bọn hắn không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng cũng biết ít nhiều về Thánh Nhân giao tranh.
Bọn hắn hiểu rõ được, loại giao tranh này, những kiếp môn bọn hắn căng bản không có tư cách tham gia, cho dù có cưỡng ép thanh gia cũng đều là pháo hôi hạ tràng.
Cũng may chính là, cao thủ Thiên Vực chân chính Phiêu Miểu Hồng tiểu thư mang theo La Thần và nha hoàn tới, ở tạm trong tông môn bọn hắn, chỉ cần phối hợp giữ bí mật, đồng thời không bạo lộ thân phận của các nàng là được.
Mà sau khi Thánh Nhân giao tranh thì có thể phân cho Hồng Tông chút chỗ tốt.
Mặc dù không nói rõ chỗ tốt gì, nhưng mọi người không cần nói rõ thì lòng dạ cũng hiểu được, cao thủ như Phiêu Miểu Hồng, cho dù trong khe móng tay chảy một chút dầu, cũng có thể đủ cho Hồng Tông bọn hắn ăn no uống đủ.
Nếu cho một chút đồ tốt, nói không chừng có thể làm Hồng Tông bọn hắn đặt mình vào Đạo môn.
Ngẫm lại đều cảm thấy tương lai có hi vọng.
Ngay lúc đám nhất đẳng Hồng Tông đang tha hồ suy nghĩ về tương lai tốt đẹp, ngoài điện bỗng truyền đến âm thanh lo lắng.
"Báo!"
"Tông chủ, tông chủ. Không hay rồi."
Chỉ thấy trưởng lão đi theo đoàn xe vội vội vàng vàng chạy vọt vào.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tông chủ nhướng mày, vội đứng lên hỏi.
"Phiêu Miểu Hồng tiểu thư, Phiêu Miểu Hồng tiểu thư nàng bị người khác bắt đi rồi!" Trưởng lão kia lo lắng hô lớn, sau đó một năm một mười nói ra chuyện bị bắt đi.
"Cái gì?"
Tin tức này có thể nói là nhấc lên ngàn con sóng.
Người bọn hắn ôm bắp đùi, rõ ràng bị một người thần bí khổng bố bắt đi?
Đây mẹ nói gọi là chuyện gì hả? !
"La Thần đâu?"
Tông chủ trừng hai mắt, vội hỏi.
"La, La Thần chém người thần bí kia một kiếm, người thần bí kia không tổn thương một cọng lông nào, La Thần suýt nữa đóng băng, sau đó dẫn theo thị nữ thiếp thân kia của Phiêu Miểu Hồng chạy trốn" Trưởng lão kia vội vội vàng vàng nói.
"Cái gì, La Thần cũng chạy trốn?"
Sắc mặt tông chủ đen sì, âm trầm đến cực điểm, che trán đau lòng nhức óc nói: "Thật vất vả tạo dựng quan hệ, ôm bắp đùi này, chuyện tương lại Hồng Tông có thể trở thành cấp bậc Đạo môn hay không, toàn bộ đều trông chờ vào nàng ta, thế mà lại xảy ra chuyện này!"
Vừa khéo mới tha hồ suy nghĩ về một tương lai tốt đẹp, đả kích này thật sự tới quá nhanh.
"Ai da tông chủ, trước hết người đừng có nghĩ đến chuyện ôm bắp đùi hay không ôm bắp đùi nữa, cái này không phải mấu chốt đâu".
Trưởng lão kia lại nói: "Mấu chốt là, vì Phiêu Miểu Hồng tiểu thư tự giới thiệu là Hồng Tông, cho nên trước khi người thần bí kia đi có nói, chờ Hồng Tông chúng ta cứu người đây, nói chúng ta không đi thì sẽ tới điệt luôn Hồng Tông chúng ta."
"Cái gì?"
Nghe được tin tức này, tông chủ Hồng Tông suýt chút nữa co rút sắp tạ thế, véo mạnh vào người, vậy mới trở về được.
Mà đám người Hồng Tông khác nháy mặt cũng loan hết cả lên.
Đây mẹ nó là cái gì vậy.
Hồng Tông hắn có tài đức gì đâu.
Có thể bắt được Phiêu Miểu Hồng, còn khiến đám La Thần chạy trốn, Hồng Tông hắn cầm gà con kêu cứu hả!
Làm bia đố đạn bọn hắn cũng không đủ tư cách!
Cái này mẹ nó đúng là thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn.
"Sơ suất rồi sơ suất rồi."
"Lúc trước chuyện Thánh Nhân giao tranh này chúng ta không nên dính vào, càng không nên có liên hệ gì với Phiêu Miểu Hồng".
"Người đâu, có ai không!"
Tông chủ Hồng Tông vừa bắt lấy người của mình bên trong, vừa lo lắng truyền mệnh lệnh: "Truyền lệnh cho ta, phong toả sơn môn, mở đại trận hộ sơn, mọi người đều không được ra ngoài cho ra, tất cả rụt đầu làm rùa đen cho ta..."
Nói xong, tông chủ Hồng Tông lại dùng ngón tai điểm mấy lần trước ngực, tự nhiên vẽ mấy đạo phù lên, nhắm mắt lại, mặt mày thành kính, trong miệng run lập cập lẩm bẩm...
"Úc ô mụ mụ mẽ, Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát Phù hộ...
Trên đỉnh núi.
Dịch Phong nhìn phương xa, chửi ầm cả lên.
"Đường đường là kiếp môn như này mà tác phong phản ứng sao lề mề quá vậy..."
"Ta đã đứng sờ sờ ở đây một ngày rồi, vậy mà vẫn không chịu tìm tới, thật là quá đáng!"
Dịch Phong hùng hùng hổ hổ.
Nhớ lại, sau khi mình bắt nữ tử này đi, rõ ràng cũng đâu có xa lắm đâu.
Theo thuyết mà nói, ít nhất cũng phải có chút động tĩnh chứ.
Sau khi chửi bậy một trận.
Dịch Phong nghiêng đầu.
Nửa ngày trước, nữ nhân bị bắt tới đã tỉnh dậy.
Mà kỳ quái là, nữ nhân này không có phản ứng gì, thậm chí một chút cảm giác sợ hãi cũng không lộ ra.
Chỉ lẳng lặng ngồi im nơi đó, không nói nửa câu.
Nhìn thấy ánh mắt Dịch Phong dán lên người mình, cái cằm trắng nõn của nữ tử hơi nâng lên, chỉ nhàn nhạt nhìn Dịch Phong một chút, không nói lời nào rồi lại cúi đầu.
Với thực lực của Dịch Phong có thể tiện tay đánh ngất nàng, hơn nữa còn có thể tùy tiện bắt nàng đi, trong lòng nàng tuy cũng hơi chấn động nhưng lòng dạ cũng biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận