Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 194: Một chương bốc mùi (1)

“Cái gì?”
Ngao Tất Phương lúc đầu còn xem nhẹ, nhưng sau khi thấy cảnh tượng này, sắc mặt cuối cùng đại biến.
“Yêu, Yêu Tôn?”
“Sao ngươi có thể đột nhiên đạt tới Yêu Tôn được?”
“Cuồng bạo hoàn nghịch thiên của Hồng Nhật Nhất Mạch đã khiến ta phải trả giá bằng một nửa tuổi thọ thì mới có thể giúp cho ta lên tới gần cảnh giới Yêu Tôn trong một thời gian ngắn, đây là thứ quái quỷ gì mà lại có thể giúp ngươi trực tiếp trở thành Yêu Tôn cơ chứ?”
“Không thể nào, không thể nào!”
Ngao Tất Phương trừng mắt, vào giờ khắc này gần như gầm lên, thể hiện sự không thể tin được của mình.
“Không có gì là không thể!”
“Hôm nay, chính là ngày giỗ của ngươi.”
Thanh âm vừa dứt, Phệ Thiên Hoàng hóa thành một bóng đỏ rực, bay lên không trung.
Đánh ra một quyền.
Theo sau là ngọn lửa yêu khí, ầm ầm đánh xuống ngực Ngao Tất Phương.
Ngao Tất Phương mặt đầy sợ hãi trợn to hai mắt.
Một quyền này, thậm chí hắn, ngay cả sức chống đỡ cũng không có, lực lượng khổng lồ kia mang theo yêu lực nóng rực lập tức trút xuống thân thể hắn.
“Ầm!”
Một quyền này, trực tiếp đánh Ngao Tất Phương bay xa vạn trượng.
Nhưng hắn còn chưa rơi xuống đất, Phệ Thiên Hoàng với ngọn lửa đỏ rực đã theo sát, lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu của Ngao Tất Phương.
“Chết đi!”
Những tia sáng đỏ rực bắn ra tung tóe, Phệ Thiên Hoàng hung hăng đạp một cước.
“Ầm!”
Mặt đất ầm ầm nổ tung, tạo nên một cái hố sâu lớn.
Giờ phút này, Ngao Tất Phương bị giẫm dưới chân, thân thể biến hình, cả người cũng run lập cập.
Nhưng con ngươi đỏ ngầu của hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm Phệ Thiên Hoàng.
“Đó…”
“Đó rốt cuộc là cái gì, lại có thể làm cho ngươi có sức mạnh của Yêu Tôn?”
“Vậy ta sẽ giúp ngươi chết được nhắm mắt.”
Phệ Thiên Hoàng trịch thượng nhìn Ngao Tất Phương dưới chân, lạnh lùng nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, đây là tiên vật con trai ta xin được từ những vị cao nhân.”
“Sợi cay!”
“Sợi…cay! ?”
Ngao Tất Phương trừng hai mắt, trong miệng chật vật lẩm bẩm hai chữ này.
Khoảnh khắc tiếp theo, cú đấm Phệ Thiên Hoàng kia lan tràn tia lửa, tức thì hạ xuống trên đỉnh đầu hắn.
Một quyền đánh chết Ngao Tất Phương.
Phệ Thiên Hoàng luôn cảm thấy nóng ran khó nhịn, sức mạnh toàn thân vẫn không chỗ để bộc phát, vốn định lại tìm phu nhân, nhưng nhớ lại phu nhân tối hôm qua thoi thóp, nếu như thêm một trận nữa thì có nửa đời sau của hắn phải ở một mình ấy chữ.
Cho nên, ánh mắt như lửa nóng của hắn nhìn chằm chằm những cao thủ của Hồng Nhật Nhất Mạch kia.
Vào thời khắc này, Phệ Thiên Hoàng với sức mạnh của Yêu Tôn, những cao thủ còn sót lại của Hồng Nhật Nhất Mạch kia ngay cả cơ hội bỏ của chạy lấy mạng cũng không có, toàn bộ bị Phệ Thiên Hoàng tiêu diệt.
Thiếu đi kẻ đầu đàn, những người còn lại của Hồng Nhật Nhất Mạch lập tức sụp đổ tan rã.
Đồng thời, Phệ Thiên Hoàng tràn đầy sức mạnh mới bộc phát ra ngoài được chút ít, mặc dù tu vi vẫn là ở cảnh giới bán Tôn, nhưng cách Yêu Tôn chân chính cũng không còn xa nữa.
Nguy cơ sáp nhập của tộc Phệ Thiên Yêu Lang.
Cuối cùng cũng coi như đã được giải trừ.
“Ngao Vân!”
Phệ Thiên Hoàng kêu lớn.
“Có.” Ngao Vân cung cung kính kính đi tới.
“Mấy ngày này chờ ta thu thập xong cục diện rối rắm của bộ lạc, ngươi dẫn ta đi tìm con trai ta, thuận tiện, chào hỏi cao nhân đã cứu Hoàng Tộc ta trong cơn nước sôi lửa bỏng!” Phệ Thiên Hoàng mặt đầy cuồng nhiệt nói.
“Tuân lệnh.”
Ngao Vân cúi đầu.
“Đúng rồi, còn nữa, đuổi hai tên phế vật Ngao Thiết ra khỏi Phệ Thiên Tử Điện cho ta, đó là tẩm cung của Khanh Nhi ta, cho dù hắn không trở về, những người khắc cũng đừng hòng chen chân vào!” Phệ Thiên Hoàng lại phân phó nói.
Ngao Vân nhìn Phệ Thiên Hoàng một cái, sau đó cúi đầu rời đi.
“Thời tiết thật đẹp!”
Dịch Phong vươn vai bước ra khỏi võ quán, rảo bước đi về phía khu đất hoang phía sau.
“Tiên sinh.”
“Bái kiến tiên sinh.”
Trong bãi đất hoang, đám người Ngô Vĩnh Hồng vẫn đang cần mẫn, thấy Dịch Phong đi tới, đều cung kính chào hỏi.
“Các ngươi cứ làm đi, ta đi dạo một chút!”
Dịch Phong cười nói, nhìn quanh bốn phía, mặc dù tiến độ của những ông già này rất chậm nhưng công việc vẫn khá tốt.
“À, cái đó, tiên sinh.”
Lúc này, Lỗ Đạt Sanh bốc mùi dạ dạ vâng vâng đi tới, không phải là hắn không chú trọng, ngược lại hắn còn muốn thoát khỏi cái mùi này hơn bất cứ ai. Nhưng hắn nào dám than vãn trước mặt người đó, đến cả thủ đoạn sử dụng đến tu vi cũng không dám dùng!
“Sao vậy?”
Dịch Phong hỏi.
“À, tiên sinh, phân nhà ông Vương, ông Trương, ông Lý cũng đã gánh xong rồi, ngươi xem ta có thể đi được chưa?” Lỗ Đạt Sanh mặt đầy mong đợi, dè dặt hỏi.
“Ồ, ra vậy?”
Dịch Phong liếc nhìn đống phân cần ở dưới đất, rõ ràng vẫn không đủ, nếu như thả một người gánh phân giỏi như vậy đi mất, thì đi đâu tìm người thay thế đấy?
Vì vậy, hắn thành khẩn nói: “Ngươi nhìn đi, con người mà luôn phải có đầu có cuối, đất này còn cần rất nhiều phân, cho nên ngươi cứ giúp ta gánh xong hết rồi mới đi!”
Nghe vậy, mắt Lỗ Đạt Sanh rưng rưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận