Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2059: Tâm của thế giới (2)

“Nắm giữ được đại cục, cuối cùng vẫn là chúng ta!”
Sau một hồi lời nói hung hăng, hư ảnh tiêu tán ở trong vũ trụ.
Nhìn biển sao vắng vẻ.
Ngô Đào thu hồi ý cười, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Quả nhiên, Lam Tinh chỉ có một người khống chế chú này, bây giờ không có ai ngăn cản, việc loại bỏ cấm chú dễ như trở bàn tay, cuối cùng tâm của thế giới cũng rơi vào trong tay rồi!
“Đúng thật là vịt chết rồi còn mạnh miệng.”
“Tâm của thế giới đã rơi vào trong tay, tương lai như thế nào cũng không cần các ngươi quan tâm, về phần ai thắng ai thua, chúng ta cứ chờ xem!”
Ngô Đào cười lạnh, hắn quay người bay về phía Lam Tinh!
Bay chưa đến mây giây.
Ngô Đào ở lại bên ngoài Lam Tinh, nhìn về phía khí tầng mà đó còn có chút mỏng manh, quả nhiên không còn khí thế nồng đậm như ngày trước, điều này chứng thực suy đoán của hắn, cấm chú đã không còn sức mạnh duy trì.
Cho dù như thế.
Ngô Đào cũng không có một chút sơ suất nào, để cho ổn thỏa, hắn lại xem xét tỉ mỉ lần nữa, xác nhận cấm chú hoàn toàn đang không ngừng suy yếu, lúc này mới bắt đầu hành động.
Vận chuyển tu vi đến mức toàn thịnh, pháp quyết phức tạp dẫn dắt khí tầng màu đỏ bao bên ngoài Lam Tinh bắt đầu tiêu tán, sau khi khí tầng màu đỏ tiêu tán, cuối cùng bên ngoài Lam Tinh cũng hiện lên màu xanh vốn có của nó, vẻ ngoài mỹ lệ lóa mắt này lại tỏa ra sức mạnh tinh thuần vô cùng đáng sợ, đủ để thai nghén ngàn vạn sinh linh.
Trải qua gần nửa canh giờ, chùm sáng màu lam nhạt tản ra, cuối cùng cũng ngưng kết thành hình, bay về phía Ngô Đào!
Hai tay Ngô Đào nâng tâm của thế giới không dễ có được lên, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười đại công cáo thành, cẩn thận từng chút một tạm thời để nó vào trong bình cổ đặc thù, sau đó hắn mới lại lần nữa nhìn Lam Tinh tỏa ra sự sống.
Cho dù tâm của thế giới tạm thời bị Ngô Đào lấy đi, nhưng đây cũng chỉ là một phần sức mạnh của Lam Tinh, chỉ cần vạn vật sinh linh vẫn còn, quy tắc thiên địa vẫn như cũ, tương lai sinh ra một tâm thế giới hoàn chỉnh khác, cũng không cần quá nhiều thời gian.
Ngô Đào đại công cáo thành nhìn tinh cầu xinh đẹp, lúc này tâm tình rất thoải mái, so với vẻ cảm khái khi trở lại nơi này, càng nhiều thêm mấy phần thản nhiên, thậm chí còn toát ra một chút tình cảm không nỡ.
Tất cả đã hoàn thành, thời gian nói lời từ biệt đã đến rồi.
Cuối cùng nhìn lại Lam Tinh một lần, hắn đẩy hư không ra trở lại băng cốc phương bắc.
Mới đặt chân xuống mặt băng.
Hàm Tỷ đứng yên ở phía xa, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng mỉm cười chăm chú nhìn hắn, nàng chậm rãi đi đến dáng vẻ vẫn như trước vô cùng phong tình, nhưng trong mắt lại nhiều thêm một tia không nỡ.
“Tiểu Đào.”
Ngàn vạn câu nói hợp thành một tiếng gọi, nhưng chỉ một tiếng gọi này vượt qua mọi loại cảm khái.
Ngô Đào mỉm cười đáp lẽ, nghiêm túc mỉm cười nói lời tạm biệt.
“Hàm tỷ.”
“Ta đã lấy được tâm của thế giới, bây giờ phải rời đi, đợi ta trở về, ta nhất định sẽ mau chóng giúp tỷ tái tạo lại cơ thể, lần sau gặp lại, tất cả mọi người nhất định có thể ngồi cùng một bàn vui cười!”
Trong mắt Mạch Tư Hàm lóe lên ánh sáng, mỉm cười gật đầu.
“Nhất định.”
“Nhớ kỹ, thay ta gửi… gửi lời chào hỏi đến sư phụ ngươi.
Ngô Đào liên tục gật đầu, ghi nhớ tất cả hứa hẹn vào giờ phút này.
“Ừm, ta nhất định nhớ kỹ!”
Nói xong.
Thân ảnh Ngô Đào bao vào trong không trung, bay qua băng nguyên quan sát đủ loại cảnh sắc dưới mặt đất, quay lại một chút chỉ để muốn nói lời tạm biệt, hắn đúng là bộc phát mấy phần cảm giác phức tạp, có loại cảm khái không nỡ.
Mãi đến khi trở lại bên hồ.
Trên mặt của Ngô Đào mang theo ý cười bình tĩnh, nhìn thấy trong mắt mọi người lộ ra vẻ kính sợ, không còn tùy ý như ngày trước, đến đứng yên ở gần cũng không có can đảm.
Chỉ có duy nhất Từ Dung ở chung mấy ngày, dường như nhìn ra cái gì đó.
Nàng do dự một lúc, vẫn là lên tiếng trước.
“Nhiệm vụ khẩn cấp cũng đã hoàn thành, nếu như…”
Mở miệng vẫn là chuyện công, giống như nàng vẫn là người thành thục quả quyết kia.
Ngô Đào lại lên tiếng cắt ngang, chỉ tạm biệt giống như bạn bè.
“Ta phải đi rồi.”
Tiếng nói nhẹ nhàng vừa dứt, đột nhiên Từ Dung rơi vào trầm mặc, suy nghĩ xuất thần hồi lâu, đến lời nói nghiêm túc đã chuẩn bị từ trước, nhất thời cũng khó nhớ lại.
Ấp ủ một chút, bất giác thốt ra một câu, ngữ khí cũng bình hòa hơn không ít, nhưng không còn tác phong làm việc dứt khoát nhanh chóng như trước.
“Ngươi, sẽ còn trở về chứ?”
Nghe thấy lời này, Ngô Đào nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới lên tiếng trả lời.
“Không nói trước được.”
Nói xong, Ngô Đào bước đi, dường như đã hoàn thành tất cả, muốn rời đi.
Đi lướt qua vai.
Từ đầu đến cuối Từ Dung không nói một tiếng nào, thần sắc cũng khôi phục lại vẻ thanh lãnh trước đây, không phụ danh mỹ nữ tu la mặt lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận