Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1986: Thu hoạch không tệ (1)

“Hôm nay chúng ta đi cùng một chuyến với tiên sinh, có thể vào sâu hơn một chút, nhất định phải bắt được một yêu thú đàng hoàng để tiên sinh trải qua một trận săn ma đã đời, tận hứng trở về mới được!”
Lời nói bá đạo vang vọng khắp nơi, ánh mắt mọi người bắt đầu hưng phấn!
“Đội trưởng nói đúng, hôm nay chúng ta phải thể hiện thật tốt!”
“Đúng vậy! Tiên sinh có thể đến trấn Thanh Hà, là phúc của mấy đứa nhỏ trấn ta, nhất định phải bắt yêu thú ra trò để chúc mừng một phen!”
“Vài sâu một chút sợ rằng không ổn lắm?”
“Sợ gì chứ, có đội trưởng Từ trấn áp, lần săn yêu này chắc chắn dễ như trở bàn tay!”
“Nhất định sẽ tận hứng trở về!”
Những người xung quanh vung vẩy binh khí trường thương, la hét nhiệt huyết dâng trào.
Dân chúng bình thường chính là chất phác như vậy, dù chỉ là chút ân tình cũng sẽ cố hết sức báo đáp, kết giao với người khác càng thêm chân thành, chỉ cần trò chuyện ăn ý, cái gì cũng bằng lòng dốc túi đem tặng.
Bàn văn chương bọn họ không được, nhưng nếu nói đến việc săn giết yêu thú, chắc chắn phải săn một trận ra trò, nói thế nào cũng phải để tiên sinh trải nghiệm sự nhiệt tình của trấn Thanh Hà và thực lực của mình.
Nam nhân mà, có ai không quan tâm thể diện chứ?
Mắt thấy ai nấy đều hào hứng.
Gương mặt Dịch Phong chỉ nở nụ cười bình tĩnh, cũng không nói mấy lời khuyên ngăn gây mất hứng, sau khi hớn hở cám ơn bèn theo mọi người tiếp tục lên đường, xuất phát đến nơi sâu hơn trong núi.
Sắc trời dần tối đen.
Tiểu đội thuận theo đường núi không ngừng đi lên, đốt bó đuốc trong tay, con đường dưới chân cũng trở nên hỗn loạn, gần như khó nhìn rõ vết tích cũ, nếu không có người dẫn dắt, người ngoài tuyệt đối không thể phân biệt được con đường phía trước.
Chui vào một mảnh rừng, cây cối rõ ràng xanh tươi um tùm hơn, so với đường lớn trong rừng đã đi ban nãy, trước mắt như thể một góc rừng hoang, gần như không nhìn thấy dấu vết người ở, chỉ có cây cối điên cuồng tùy ý sinh trưởng, có thể thấy đại thụ che trời mọc khắp chốn, dây leo dày đặc lan tràn xung quanh.
Rừng rậm hoang dã rất yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu lúc trước cũng biến mất ở đây, toát ra cảm giác đè nén, không khỏi khiến người ta căng thẳng.
Đội trưởng Từ dẫn đường giơ tay ngăn cản mọi người, xoay người nghiêm túc dặn dò.
“Các vị.”
“Tuy nơi này cách đỉnh núi hãy còn rất xa, nhưng cũng đã khá sâu trong núi Thanh Mang rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải yêu thú mạnh mẽ, chúng ta phải chuẩn bị ứng chiến mọi lúc!”
Mọi người nghiêm túc gật đầu, ai nấy siết chặt binh khí trong tay.
Không khí vui vẻ khi trước lúc này đã tan biến sạch sẽ, nhóm thợ săn từng trải vận sức chờ hành động, vừa nhìn đã biết kinh nghiệm phong phú.
Cho dù có đội trưởng trấn áp, nhưng hôm nay đến cùng Dịch tiên sinh, bọn hắn tuyệt đối không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quan sát xung quanh với vẻ cực kì cảnh giác.
Sau khi đội trưởng Từ cất bước, tiểu đội mới bắt đầu vững vàng tiến về trước.
Thu lại hơi thở, ai nấy nâng cao mười hai phần tinh thần!
Đi về phía trước chẳng qua chỉ mới mười bước.
Quả nhiên!
Một con mãnh hổ màu trắng như ẩn như hiện trong rừng, thân hình sặc sỡ phản chiếu dưới ánh trăng, thoạt nhìn vô cùng dọa người, cho dù chỉ nhìn từ xa cũng khiến người ta cảm thấy áp lực không nhỏ.
Nếu người bình thường nhìn thấy bóng dáng khổng lồ như thế, e rằng đã bị dọa cho tè ra quần bỏ chạy!
Sắc mặt Từ Phượng Minh lại u ám, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.
Đánh giá một lúc, bèn trầm giọng dặn dò với người phía sau.
“Vận may chúng ta không tệ, thế mà gặp được yêu hổ thực nguyệt!”
“Cả người yêu hổ này giăng đầy vằn hổ màu trắng, cũng đã trăm tuổi, còn lâu mới đến kỳ thành niên, nhưng không hề thua kém tu sĩ cảnh giới võ sư đỉnh phong, quá thích hợp để làm con mồi hôm nay!”
“Lát nữa, toàn bộ những người từ võ sư trở lên theo ta ra tay, các ngươi phụ trách hỗ trợ tấn công, để ta đích thân đối phó yêu hổ này, Ngụy chất nữ và lão Lưu ở lại đây bảo vệ Dịch tiên sinh!”
“Chúng ta chia nhau hành động, tuyệt đối không được có sơ suất gì!”
Trầm giọng dứt lời, vẻ mặt mọi người đong đầy hưng phấn.
Lặng lẽ nhìn nhau, tràn đầy năng lượng!
“Yêu hổ thực nguyệt, đây là món hàng lớn!”
“Hôm nay vận may chúng ta không tệ, tuyệt đối không thể để con nghiệt súc này bỏ chạy!”
“Đánh chết mẹ nó!”
Sau khi Từ Phượng Minh vung đoản đao cất bước, mọi người vội vàng phối hợp bao vây chặt chẽ theo sau, rất nhanh đã vào rừng rậm phía xa, đột kích ra tay từ vài phương hướng, tiếng la giết nổ vang, nhiệt huyết sôi trào!
Dịch Phong đứng tại chỗ nhìn ra xa, chăm chú quan sát đại chiến săn yêu.
Tuy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, trong lòng không chút gợn sóng, nhưng có thể tận mắt chứng kiến chuyện thú vị như vậy ở trấn Thanh Hà, như xem phim điện ảnh, cũng có chút mới mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận