Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2271: Chia thành tốp nhỏ (1)

Một chiêu thăm dò đối phương, đại điện Tân Kiếm Tông bị san thành đất bằng, những đệ tử và trưởng lão có mặt tại trận tử thương hơn phân nửa!
Thiên Dương Cảnh chiến đấu, chính là đáng sợ như thế!
Đợi đến khi bụi mù tiêu tán, đường nét hai bóng lưng ngạo nghễ đứng thẳng phản chiếu dưới ánh sáng sao trời.
Đã có không ít đệ tử miễn cưỡng bò dạy nhìn thấy trong mắt lộ ra chấn động cuồng nhiệt!
“Tông chủ!”
“Đại hộ pháp!”
Mọi người chưa bao giờ tưởng tượng được, không ngờ hai vị này lại đạt đến cảnh giới như thế, giao thủ với trưởng lão Thiên Nguyên Tông, hình như còn có thể không rơi xuống thế hạ phong!
Trẻ tuổi đã có loại tu vi này, đúng thật là thiên tài hiếm có!
Tân Kiếm Tông có hại vị đại nhân thiên tài này dẫn dắt, tương lai chắc chắn sẽ trỗi dậy!
Vào thời điểm người của Tân Kiếm Tông vô cùng kích động, sắc mặt của lão giả ở trên không trung cũng thay đổi đến âm trầm, trong đôi mắt hiện lên nhiều thần tình kinh ngạc hơn, thậm chí không kìm được trầm giọng lên tiếng!
“Đây…”
“Hai người các ngươi không phải sở trường chưởng pháp sao? Vì sao còn có loại tạo nghệ kiếm đạo này!”
Sau một chiêu đó.
Tứ trưởng lão Phùng Mặc Phong của Thiên Nguyên Tông, thần sắc càng thêm kinh ngạc.
Ông ta thành danh nhiều năm, hoành hành ở Nhạn Đãng Sơn khó có người địch thủ, lại là trưởng lão cao quý của Thiên Nguyên Tông, cũng hiếm thấy kiếm ý bén nhọn như vậy.
Một chưởng vừa rồi kia, ông ta tự hỏi không hề khinh thường hai người, đã dùng đến tám phần tu vi, cộng thêm trước khi đi tông chủ căn dặn, cho nên xuất thủ cực kỳ nhanh chóng, muốn đánh đến nơi đối phương không bất ngờ không ngờ được!
Không biết đã bao nhiêu năm, ông ta chưa từng nghiêm túc ra tay như thế.
Không ngờ được.
Hai người thanh niên trước mắt này, không chỉ có kinh nghiệm đối chiến phong phú, trong nháy mắt đã xuất chiêu đối đầu, hoàn toàn không có một chút bối rối nào, hơn nữa còn có kiếm ý vượt ngoài tưởng tượng.
Trải qua một chiêu vừa rồi, ông ta đã khắc sâu cảm nhận được kiếm ý và khí tức bén nhọn xơ xác kia, không có tử chiến ngàn đánh bách luyện, tuyệt đối không thể có loại tạo nghệ này!
Hai người trước mắt trẻ tuổi như vậy, tu vi đã đạt đến Thiên Dương Cảnh, thậm chí còn có loại kiếm ý này, đủ điều phi phàm tập trung vào một thân, đúng là có thể gọi là yêu nghiệt!
Nhạn Đãng Sơn, từ lúc nào lại xuất hiện hai sự tồn tại phi phàm như thế?
Cho dù là bậc nhân vật như Phùng Mặc Phong, trong lòng cũng kinh ngạc không ít, trong mắt hiện ra một tia kiêng kỵ!
So sánh ra!
Dường như thần sắc của Dịch Phong và người thanh niên áo đen thoải mái hơn không ít.
Trải qua một trận chiến vừa rồi, rõ ràng bọn họ đã cảm nhận được, khoảng cách hai bên cũng không lớn như tưởng tượng, tuy lão giả này có hơi thắng về mặt cảnh giới một chút, nhưng cũng không đến mức cao hơn một giới, hai người bọn họ cùng đối địch, không hẳn không có phần thắng.
Vừa nghĩ đến đây, hai người yên lặng nhìn nhau.
Cộng thêm nhiều năm ăn ý, không cần bất luận lời nói gì, cũng đồng thời giậm chân lăng không, hai đạo kiếm ý vạch phá đêm tối!
Phùng Mặc Phong thấy thế cũng toàn lực ứng chiến!
Nhất thời!
Trên không trung kiếm mang tung bay, đêm khuya cũng bị chiếu sáng! Tiếng nổ như sấm chớp khuếch tán, đại chiến linh lực đáng sợ va chạm, đủ để khiến cho mọi người ghi khắc cảnh tượng này cả đời.
Thuận theo thời gian trôi qua, Dịch Phong và người thanh niên áo đen càng đánh càng hăng, tuy nói ngày tháng tu luyện ngắn ngủi, tu vi hơi kém hơn một chút, nhưng vào lúc này trẻ tuổi đã thể hiện ra ngoài ưu thế.
Hai huynh đệ giết từ biển máu đi ra này, phảng phất như có được linh lực vô cùng vô tận, ý chí chiến đấu cũng cuồn cuộn không kiệt, chiêu sau so với chiêu trước càng thêm hung tàn hơn.
Rõ ràng là đang bên rìa sống chết, nhưng hai người giống như càng có nhiều cảm ngộ hơn, giống như tu luyện không ngừng trưởng thành, cộng thêm hai bên vô cùng ăn ý, dần dần bắt đầu có dấu hiệu chiếm cứ lợi thế!
Loại chiến lực yêu nghiệt như thế này, khiến mọi người có mặt trực tiếp nhìn đến ngây người.
Dưới mặt đất Tân Kiếm Tông ngổn ngang tường đổ, nhân mã hai bên ngây ngốc nhìn bầu trời đêm, chấn động trong lòng càng là sóng sau cao hơn sóng trước.
Trước mắt đã lại là một đạo kiếm mang xông đến mặt.
Phùng Mặc Phong ở trên không trung kinh hãi trong lòng, bộc phát cảm thấy đối chiến khó nhọc, đột nhiên ông ta có một loại dự cảm, nếu như cứ tiếp tục hao tổn như thế, sợ rằng sẽ có nguy hiểm bị thua!
Thời khắc lách mình né tránh, ánh mắt ông ta liếc nhìn xuống mọi người ở dưới mặt đất.
Lập tức.
Trong lòng Phùng Mặc Phong sinh ra một kế, trong mắt lộ vẻ âm trầm.
Đột nhiên ông ta đánh ra một chưởng, linh lực đáng sợ nghiền ép đánh thẳng về phía các đệ tử của Tân Kiếm Tông!
Ở trước mặt loại tu vi đáng sợ đó, chúng đệ tử chỉ cảm thấy khủng bố giống như thái sơn áp đỉnh, cho dù bất ngờ bừng tỉnh, cũng căn bản không có sức ngăn cản, chết chóc tuyệt vọng hiện lên trong đáy mắt mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận