Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 403: Làm xong việc lớn

"Ờm, lần này gọi các ngươi tới là có chuyện này cần nói."
Dịch Phong cũng cầm ly trà của mình lên, vừa thưởng thức vừa nói.
Ba người lập tức ngồi ngay ngắn.
Biết chuyện quan trọng đã đến, ai nấy đều lắng nghe một cách chăm chú.
Nhìn thái độ của ba người, Dịch Phong hài lòng gật đầu, sau đó nói: "Mới vừa rồi các ngươi nói rằng các ngươi là thợ xây, còn có thể gọi rất nhiều người đến, mà đúng lúc ta đang cần xây rất nhiều công trình kiến trúc, cho nên ta định thuê các ngươi, muốn mời các ngươi tới giúp ta xây, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghe vậy, ba người liếc mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên tỉnh ngộ rồi hiểu ra.
Thì ra là vị này muốn bọn họ làm việc giúp hắn.
Sao có thể không đồng ý chứ! Đừng nói là xây nhà, cho dù là gánh phân ở chỗ này thì cũng rất sẵn lòng.
Hơn nữa, bọn họ cũng đã có được Dịch Phong trao cho cơ duyên, bọn họ lại càng không dám từ chối.
Ngay lập tức, bọn họ phối hợp với Dịch Phong nói những chuyện tiếp theo đó phải làm.
Mà Dịch Phong có nói gì, bọn họ cũng không có bất cứ ý kiến nào.
"Tốt rồi, một việc lớn đã được giải quyết, giá rẻ như vậy mời được cả một đội thi công, tiết kiệm được một số tiền lớn" Trong lòng Dịch Phong cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Càng nhìn những người này càng thấy vừa mắt.
"Nếu không thì ở lại ăn một bữa cơm đi, đúng lúc ta chuẩn bị nấu một nồi canh ngưu tiên, mình ta cũng không ăn hết, cùng nhau ăn để bồi bổ không?" Dịch Phong cười cười rồi mời.
"Đa tạ tiên sinh."
Cả ba người lần lượt cảm ơn.
Trong lòng vô cùng xúc động.
Đương nhiên sự xúc động này không phải là vì được ăn một bữa cơm.
Bởi vì đến tu vi như bọn họ thì cơm canh chẳng còn có ý nghĩa gì nữa, quan trọng là bữa ăn có thể giúp họ kéo gần quan hệ với tiên sinh hơn.
"Đồ nhi, lấy một ít dược liệu ra đây nào."
Dịch Phong vừa viết một phương thuốc đưa cho Chung Thanh.
Mà Dịch Phong cũng bắt đầu bận rộn, hắn ngồi xổm một bên nhặt rau.
"Xem ra tiên sinh thật sự đã hòa nhập vào thế tục rồi, mọi thứ đều đích thân làm, sợ rằng đây mới thật sự được gọi là trở lại nguyên trạng ấy chứ!"
Diệp Bắc không nhịn được cảm khái nói.
"Đúng vậy, nếu không phải vì võ quán có chứa đầy bảo vật, có lẽ ta vẫn cho rằng hắn là phàm nhân rồi ấy chứ" Hám Thiên Khuyết cũng cảm khái nói: "Đây mới là cảnh giới thật sự của cao nhân chứ! "Được rồi được rồi, hai sư đồ các ngươi đừng khoác lác nữa, mau mau đứng dậy đi làm việc đi, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi không đợi cơm dâng đến tận miệng à?" Quan Vân Bằng tức giận nói.
Hai Sư Đồ vội vã phản ứng lại.
Ngay sau đó, ba người lập tức vén tay áo lên rồi chuẩn bị bắt đầu giúp đỡ: "Tiên sinh, có việc gì cần giúp không?".
"Vậy thì thật sự làm phiền các người rồi."
Đúng lúc Dịch Phong hơi bận, hắn vừa ném một tảng ngưu tiên lớn vào trong chậu, vừa nói: "Phiền các ngươi rửa sạch ngưu tiên này giúp ta nhé!"
Nhìn thấy ngưu tiên đó, ba người lập tức ngớ người.
"Ngưu tiên này to quá!"
Mặc dù vẫn chưa từng thấy ngưu tiên nào to như vậy, nhưng mà bọn họ cũng không dám nói gì, vội vàng đi rửa sạch.
Nhưng vừa lột ra xem thì ba người lập tức sợ đến mức run rẩy cả người.
"Trời ơi!"
"Cái này còn thông với cả kinh mạch ư?"
"Hình như bên trong kinh mạch còn có cả nguyên khí vẫn chưa bay hết kìa!"
"Rốt cuộc là của con thú đáng gờm đến mức nào mà ngay cả khi chết rồi, bộ phận này vẫn còn linh khí, hơn nữa còn đã chết lâu như vậy rồi mà chưa tan hết!
"Thậm chí còn rất nồng nặc ấy chứ".
Ba người tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi.
Nhất là lúc nguyên khí còn tồn tại trong kinh mạch lộ ra ngoài, ai nấy đều lập tức cảm nhận được sức ép vô cùng khổng lồ.
Ngoài việc rất nồng nặc ra, nguyên khí này còn rất tinh khiết.
Tinh khiết đến nỗi bọn họ không dám tưởng tượng nữa.
Ba người hiểu rõ, thứ này căn bản không phải là ngưu tiên thông thường, mà là ngưu tiên của một con yêu thú có tu vi mạnh mẽ.
Từ độ tinh khiết còn sót lại của nguyên khí này mà nói, suy đoán ban đầu của ba người, chí ít đây cũng là một yêu thú cấp Đế.
Hộc hộc!
Vừa nghĩ tới đây thôi, ba người lập tức thở dồn dập, hai mắt gần như trợn lên.
Cái quái gì thế này!
Dùng "tiên" của yêu thú cấp Đế này để bồi bổ thân thể, quả thật là không dám tưởng tượng.
Vốn dĩ ba người không hề hứng thú với việc ăn cơm, giờ đây trong lòng lại ngấm ngầm thề thốt, tí nữa nhất định phải húp hai bát mới được.
Đối với họ mà nói: "tiên" của yêu thú cấp Đế chắc chắn là thứ cực kỳ bổ dưỡng.
Cuộc đời này, e rằng phải đi theo cao nhân Dịch Phong này mới có lộc ăn như vậy.
Một lúc sau, Dịch Phong cầm lấy dược liệu quay lại rồi bỏ cả được liệu và ngưu tiên đã rửa sạch kia vào trong nồi chế biến.
Không lâu sau, mùi thơm của canh ngưu tiên đã tỏa ra.
Ba người Diệp Bắc nhìn vào trong nồi, bắt đầu nuốt nước bọt.
Bọn họ hiểu rõ, nếu như ăn hết chén canh này, ắt phải đạt được nhiều lợi ích hơn chén trà trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận