Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2220: Bèo nước gặp nhau (2)

Hai người cứ như thế không ngừng chạm cốc nâng ly, không có nhiều lời nói dư thừa, Dịch Phong cũng lười quan tâm đến thân phận của đối phương như thế nào, chưa bao giờ hỏi người này đã từng trải qua cái gì, chỉ đắm chìm ở bên trong bữa rượu sảng khoái bèo nước gặp nhau này.
Đời người còn dịp nên vui hưởng, chớ để chén vàng cạn trăng.
Khó có được người có thể cùng uống rượu sảng khoái, chỉ cần uống vui vẻ, hưởng thụ khoảng thời gian trước mắt là đủ rồi, những các khác đều không quan trọng nữa.
Hai người càng uống càng hưng phấn, mãi đến lúc hoàng hôn mới coi như thôi.
Bốn phía bàn đá tràn đầy vò rượu rỗng, trong không khí còn có mùi rượu bay lơ lửng, người áo đen uống xong một ly cuối cùng, thì quay người bước chân rời đi.
Thời gian vui vẻ đều là ngắn ngủi, Dịch Phong nhìn về phía người áo đen đã đi xa cũng không lên tiếng, cứ như vậy đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Thân ở giang hồ, chém chém giết giết đều là chuyện bình thường, tình trạng biệt ly đưa tiễn trong miệng văn nhân thật sự quá cẩu huyết, nếu như đã là bèo nước gặp nhau, thì cũng nên yên tĩnh từ biệt, trải qua đủ loại hiện thực thế tục, Dịch Phong đã sớm không còn để ý đến những lễ tiệt giả tạo này nữa.
So sánh ra, dường như người áo đen có chút lưu luyến không rời.
Thời khắc sắp đi ra khỏi cửa, đột nhiên người áo đen dừng bước lên tiếng.
“Nếu như lần sau có cơ hội, bản đại gia sẽ còn tới tìm ngươi đòi uống rượu.”
Một lời vội vàng, rất nhanh thân ảnh của người nọ đã đi vào tà dường trời chiều, hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng.
Dịch Phong vẫn không lên tiếng, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Chỉ khi nhớ lại lời nói mặt dày mày dạn của người áo đen, mới không nhịn được mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ con hàng này đúng thật là tự thân thiết, thế mà còn muốn uống thêm rượu, cũng không còn người nào như thế nữa.
Cũng không phải Dịch Phong keo kiệt, chỉ có điều mọi người bèo nước gặp nhau, bị người khác đòi rượu như thế cũng không phải vấn đề, tiền của hắn cũng không phải là gió lớn thổi đến…
“Nếu như có lần sau, ta nhất định sẽ thu tiền rượu của ngươi.”
Sau khi lẩm bẩm, Dịch Phong tiện tay đóng cửa sân lại, thu dọn xong vò rượu ở trong sân, thì màn đêm cũng phủ xuống, hắn đi vào nhà ngủ.
Một đêm này.
Hắn chỉ cảm thấy răng môi đầy dư vị của mùi rượu, ngủ cực kỳ ngon.
Sau khi ngẫu nhiên gặp mặt uống một trận rượu, tất cả đều như trước.
Dịch Phong vẫn đắm chìm ở bên trong khổ tu, kiếp nay tâm cảnh của hắn cực kỳ lão luyện, đủ loại thế tục hồng trần, đều không cách nào ảnh hưởng đến lòng tu đạo của hắn, bất luận lúc trước người áo đen kia có biết bao thú vị, nhiều nhất cũng chỉ là người đi đường đã từng đối bàn cộng ẩm mà thôi.
Chí ít, hắn cho rằng như thế.
Dịch Phong vẫn như trước say mê ở trong việc khổ tu đại đạo, hoặc ra ngoài tìm bí cảnh trong truyền thuyết, hoặc là vượt qua châu phủ luận bàn với thiên kiêu đại tông môn, tu vi không ngừng tăng lên, thanh danh cũng càng lúc càng lớn.
Thuận theo việc Dịch Phong không ngừng mạnh lên, người ngưỡng mộ hắn cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí có không ít nữ tử nổi tiếng tìm tung tích của hắn, chỉ cần là nơi hắn từng đi qua, chẳng mấy chốc sẽ có một nhóm nữ tử trẻ tuổi đuổi theo.
Tục ngữ có câu, người sợ nổi danh heo sợ mập.
Lời nói này có thô hay không, Dịch Phong hoàn toàn đúng là tràn đầy cảm khái, cũng không chịu nổi phiền phức.
Vì thế, mỗi khi Dịch Phong luận bàn xong, hoặc là đi ra một bí cảnh khác, hoặc là hắn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, không một tiếng động biến mất ở trong tầm mắt giang hồ.
Với tu vi có một không ai ở mấy châu của hắn, gần như không có người nào có khả năng tìm được tung tích, rất ít có người từng nhìn thấy chân dung của hắn, ai ngờ được thanh danh càng truyền càng khoa trương, người ngưỡng mộ vô số kể.
Giang hồ hiếm có người nào biết tung tích Dịch Phong, nhưng khắp nơi lại đều là truyền thuyết của hắn.
Trong sự cuồng nhiệt khiến người khác đau đầu này, người đời càng khen càng khoa trương, thậm chí có người còn chờ đợi ở gần xung quanh tông môn Dịch Phong xuất thân đã lâu, ẩn núp đợi hắn quay trở về.
Âm thầm phát giác tất cả mọi chuyện, Dịch Phong bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, hắn biết rõ trở về tông môn thăm viếng đã là hy vọng xa vời, chỉ có thể lặng lẽ trở lại tiểu viện dưới chân núi, mới có thể có một chút thanh tĩnh an bình.
Chớp mắt đã là mùng tám tháng ba.
Trước mắt chính là thời điểm giao mùa xuân hạ, mặt trời mới lộ ra nửa mặt, ánh nắng sớm xuyên qua hoa đào nở rộ ngoài sân, linh linh tinh tinh nhảy múa ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dịch Phong mới vừa thức dậy tâm tình thư giãn.
Hắn đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị tập luyện kiếm đạo ở trong biển hoa, mà sau đó lại tiếp tục xuất phát luận bàn với một vị thiên kiêu nào đó của đại tông môn.
Ai ngờ được vừa mới mở cửa nhà.
Đã có một người nằm ở dưới mái hiên trước cửa, người này vẫn như trước mặt một cái áo choàng lớn màu đen, nụ cười trên mặt vẫn là vẻ phóng khoáng không bị trói buộc kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận