Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2387: Tất cả đều kết thúc rồi (2)

Loại từ ngữ này lọt vào trong tai bọn bọ, quả thực khiến cho người ta giật nảy mình, thậm chí là đổi mới quan niệm của bọn họ.
Vô số người, lâm vào hoảng sợ và sự sợ hãi to lớn.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, bọn họ đều chỉ là sâu kiến. Thế giới mà bọn họ nhận thức, lại có thể là thứ bị người khác luyện hóa.
Bọn họ giống như gà tây được nuôi dưỡng ở nông trường, lúc nào cũng có thể sẽ bị người ta giết.
Thậm chí Hồng Nguyệt Chí Tôn kia, còn muốn biến bọn họ thành chất dinh dưỡng.
Âm thanh của Hồng Nguyệt Chí Tôn vẫn như trước chấn động ở toàn bộ tinh không.
“Nếu như ta suy đoán không sai, ngươi muốn dùng tâm của thế giới và bản nguyên thế giới tăng lên đẳng cấp bên ngoài của thế giới của chính bản thân ngươi, thật ra cũng không phải là chưa từng nghĩ đến luyện hóa phương thế giới này, vì thế ngươi mới đưa bản thân dung hợp với thế giới này, trở thành một phần tử của phương thế giới này!”
“Nhưng chỉ dựa vào ngươi dung nhập phương thế giới này thì có tác dụng gì? Không có thủ đoạn đặc thù, ngươi không thể nào luyện hóa đến Vĩnh Kiếp Chí Tôn để lại trong phương thế giới này, dù sao phương thế giới mà hắn để lại này, đối với chúng ta mà nói là thế giới hoàn thiện đẳng cấp cao.”
“Mà ta và ngươi khác nhau, từ sau lần trước lưỡng bại câu thương với ngươi, ta đã dốc hết tâm sức chế tạo tâm trăn máu, chính là vì để có thể luyện hóa phương thế giới này.
Cả mặt Hồng Nguyệt Chí Tôn lộ vẻ kiêu ngạo, điên cuồng khiêu khích Dịch Phong.
Hắn ta cảm thấy Dịch Phong thật là ngây thơ.
Chỉ dung nhập vào phương thế giới này nhưng lại không luyện hóa, loại hành động này không có gì để nghi ngờ chắc chắn là vô cùng ngu xuẩn buồn cười.
“Bây giờ, chính là thời khắc ta công thành. Mà ngươi Dịch Phong, cho dù ngươi và ta cùng là Chí Tôn, nhưng ngươi dung nhập vào phương thế giới này, thì chính là một phần tử của phương thế giới này. Ta thân là chủ nhân, một ý niệm là có thể khiến cho ngươi tan thành mây khói.”
“Ha ha ha…”
Tiếng cười lạnh của Hồng Nguyệt Chí Tôn truyền khắp toàn bộ đất trời.
Mọi người như rơi vào hầm băng, nghe đến cả đầu tê rần, không rét mà run.
Bên trong lời nói của Hồng Nguyệt Chí Tôn, cho dù trong đó có rất nhiều tin tức, nhưng nhiều người cũng không hiểu rõ.
Nhưng bọn họ có thể nhìn ra được, sinh linh của mảnh giới này đều sắp trở thành tế phẩm của Hồng Nguyệt Chí Tôn, sẽ trở thành đồ chơi mà chỉ cần một ý niệm của hắn ta là có thể tiêu diệt.
Mọi người trên đảo Ám Ảnh nghe vậy, đều là mặt trầm như nước.
Nói như thế, vậy là tiên sinh cũng sẽ thua sao?
Trong nháy mắt tâm tình buồn nản dâng lên ở trong lòng mọi người đảo Ám Ảnh.
Bọn họ chỉ cảm thấy hi vọng vất vả lắm mới dấy lên, đang chậm rãi biến mất hầu như không còn.
Nhưng bọn họ không hề cúi đầu, bọn họ vẫn ngạo nghễ đứng đó.
Bọn họ muốn cùng với đảo Ám Ảnh, cùng với Dịch Phong tiên sinh cùng sống cùng chết.
Vận mệnh bất công, bọn họ sẽ chống lại vận mệnh.
Thiên đạo bất công, bọn họ sẽ chống lại thiên đạo.
Cho dù chỉ là châu chấu đá xe, cho dù lực lượng của bọn họ chỉ là hạt cát trong sa mạc, chẳng qua chỉ là cảm khái chịu chết mà thôi, bọn họ không sợ.
Mà đúng lúc này.
Tiếng cười lạnh của Hồng Nguyệt Chí Tôn im bặt mà dừng, cả mặt hắn ta lộ vẻ mỉa mai lạnh lẽo lên tiếng.
“Dịch Phong, tất cả đến đây kết thúc rồi.”
Ánh mắt của hắn ta sáng rực nhìn Dịch Phong.
Sau này hắn ta sẽ bễ nghễ thiên hạ thương sinh.
Một đạo pháp âm thanh hùng vĩ truyền khắp tứ hải bát hoang.
“Bắt đầu luyện hóa!”
Vô số sinh linh kinh hãi đến sợ mất mật.
Thanh âm này giống như thiên uy cuồn cuộn, khiến người ta chấn động cả hồn phách.
Tất cả, đều kết thúc rồi!
Toàn bộ thế giới lâm vào yên tĩnh như chết.
Chớp mắt, loại tinh mịch này đã biến thành tiếng kêu gào thảm thiết.
Cầu sinh là bản năng của toàn bộ sinh linh.
Nhưng bọn họ lại cái gì cũng đều không làm được, chỉ có thể tuyệt vọng mà bất lực chờ đợi cái chết của bản thân mình, chỉ có thể bi thảm kêu rên.
Đúng lúc mảnh thế giới này hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.
Một tiếng gầm thét tuyệt vọng lại là vang vọng bầu trời.
Chỉ thấy Hồng Nguyệt Chí Tôn trừng lớn hai mắt, hai mắt hắn ta mở to như muốn rách ra, gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Phong.
“Tại sao lại như vậy?! Làm sao có thể?! Vì sao ta lại không luyện hóa được mảnh thế giới này! Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?”
Từ đầu đến cuối gương mặt Dịch Phong không một gợn sóng, cuối cùng cũng có biểu cảm.
Hắn lộ ra một bộ biểu cảm giống như nhìn thấy kẻ ngu khiêu khích, cuối cùng trong miệng cũng nhàn nhạt nói ra một câu.
“Làm sao ta biết được, ta chỉ là dung hợp vào mảnh thế giới này, mà không phải là luyện hóa.”
“Oanh!”
Nghe vậy Hồng, Hồng Nguyệt Chí Tôn giống như gặp phải huyền lôi của cửu thiên điên cuồng tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận