Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 864: Ra đây, lên nào (2)

Vừa đi ra ngoài cửa thì thấy Hoang Thanh Thiên quỳ bịch một tiếng ở trước mặt Lục Trọng.
"Đại nhân ta sai rồi".
Hoang Thanh Thiên quỳ dưới đất, cung kính nói: "Mới vừa rồi là tiểu nhân có mắt không tròng đã mạo phạm đại nhân, đã vậy con rể có mắt như mù của ta còn bất kính mạo phạm đến bằng hữu của đại nhân."
"Xin người chờ một chút, ta sẽ bắt tên con rể phế vật đó tới mặc cho người xử lý."
Nói xong.
Hoang Thanh Thiên lập tức bay lên trời.
Chỉ chốc lát sau.
Một thanh niên tứ chi bị gãy, tu vi cũng phế, bị Hoang Thanh Thiên ném trên mặt đất.
"Phụ thân, sao người lại làm thế?"
Sau lưng có một nữ tử áo xanh rơi nước mắt đuổi theo.
Nhưng mà nàng mới đuổi theo đến tận đây, đã bị Hoang Thanh Thiên vung tay lên đánh bay.
"Người đâu, tống Hoang Thanh Liên vào thiên lao."
Hai bóng người bay lên, lôi Hoang Thanh Liên xuống dưới.
Sau khi xử lý tốt mọi việc, Hoang Thanh Thiên lại tiếp tục quỳ bên cạnh Lục Trọng.
Lục Trọng cũng vậy mà Cung Thần cũng thế.
Thậm chí là Lý Hồng Thiên lúc này cũng đều thấy sửng sốt đôi chút.
Tất cả những hành động này của Hoang Thanh Thiên.
Lại quá thuần thục.
Từ khi ra tay cho đến khi tất cả kết thúc, nhanh đến mức khiến cho bọn hắn còn chưa kịp phản ứng.
"Đúng là người đi sau giỏi hơn người đi trước nhỉ!"
Một hồi lâu sau, Cung Thần mới ngẩng đầu lên nhìn Lý Hồng Thiên, nhẹ nhàng nói một câu.
"Chuyện tiếp theo các ngươi tự xem rồi xử lý đi".
"Có thể giúp các ngươi nhưng cũng chỉ đến vậy thôi, về phần sắp xếp như thế nào còn phải xem tự bản thân Khương Chí quyết định sao nữa."
"Đại Hóa tông bên kia ta giao cho ngươi."
Nói xong, Lục Trọng và Cung Thần đã rời đi.
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Lý Hồng Thiên sau khi cung kính tiễn hai người rời đi xong vội vã hô: "Tranh thủ thời gian chuẩn bị đi, chờ Khương Chí tới nữa!"
Hoang Thanh Thiên mãi sau mới phản ứng lại liền vội vàng đứng lên đi chuẩn bị.
Sau một ngày.
Bên ngoài Thiên Cổ thành.
Khương Chí dẫn theo một nhóm thuộc hạ với hai vị Nhân Tiên đi đến.
Vốn là các nàng đã xuất phát từ rất sớm, chỉ là trên đường đụng phải năm tên đại lão làm muộn mất hơn một tháng.
Khương Chí vốn không biết rõ năm tên đại lão này đại diện cho cái gì, nhưng mà dựa theo lời của Lục Thanh Sơn và Ngô Vĩnh Hồng, năm tên đại lão này là ngũ đại hộ pháp của Thiên Địa môn bọn hắn, còn kinh khủng hơn vạn phần so với đệ tử của tiên sinh.
Khương Chí cực kỳ kinh ngạc.
Không dám thất lễ.
Còn không phải sao, sau khi tiếp đãi bọn hắn cẩn thận xong mới tiếp tục chạy đến bên này.
Nhìn thấy Thiên Cổ thành ngay trước mắt, trong mắt Khương Chí loé lên tia sắc bén.
"Chuẩn bị vào thành".
"Nhưng mà mọi việc cần phải hết sức cẩn thận, Tằng Nhậm Đồ không thể nào không biết ta đã trở về."
"Vậy nên trong thành hẳn phải có giấu mai phục nguy hiểm".
"Vậy nên tất cả phải hành động cẩn thận".
Khương Chí dặn dò.
Tuy là có hai vị át chủ bài cường đại bên cạnh khiến cho nàng ta không sợ hãi, nhưng nàng ta vẫn muốn dựa vào thực lực của bản thân để phục thù.
Nghe vậy.
Thần kinh rất nhiều thuộc hạ của Khương Chí căng cứng, dồn dập lộ ra vẻ thấy chết không sờn.
Mà một người trong đó thì lại lộ ra nụ cười lạnh, nhẹ nhàng lấy ngọc giản ra bóp nát.
Một lát sau.
Một đám người thận trọng đi vào trong thành.
Nhưng vừa mới vào thành...
"Ầm!"
Một tiếng pháo mừng vang lên, pháo hoa tản ra bốn phía.
Một tiếng vừa tắt, một tiếng khác lại vang lên.
Sau khi hết tiếng pháo mừng thì là tiếng pháo nổ ầm ĩ.
Kèm theo pháo.
Là hai đội múa rồng lớn phất đuôi đi ra từ hai con đường chính.
Mà phía sau đội múa rồng là mười mấy đội múa sư tử.
Khua chiêng gõ trống, tiếng pháo vang trời.
Tiếp đó thì thấy vô số người từ bốn phương tám hướng đi tới.
Có người giơ cờ màu.
Có người kéo hoành phi.
Dường như chỉ trong chốc lát đã vây đám người Khương Chí ở trong đó.
Chỉ chốc lát sau.
Hoang Thanh Thiên từ trên trời giáng xuống, cầm trong tay gậy chỉ huy cong mông hô lớn: "Ra đây, lên nào."
Tiếng hô vừa dứt.
Một nhóm nữ tử trang điểm lộng lẫy tạo thành đội cổ vũ đi tới sau lưng Hoang Thanh Thiên, còn Hoang Thanh Thiên đứng đầu, đánh má hồng, nhảy múa ma mị uốn éo đi lên.
Cùng lúc đó.
Từ bên trên tửu lâu lớn nhất trong thành, một tấm hoành phi rất lớn được kéo xuống.
"Hoan nghênh Khương Chí châu chủ vĩ đại trở về Thiên Cổ Tiên Châu!
Khương Chí chết lặng.
Trên mặt tràn ngập sự ngây ngốc.
Đám thuộc hạ kia của nàng cũng giống như vậy, không thể nghĩ ra nổi chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này...
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Không phải có mai phục sao?
Không phải sẽ ác chiến sao?
Đám người còn đang chết lặng, một nhóm nữ tử ăn mặc tiên khí bồng bềnh tiến lên trước, đeo lên trên cổ mỗi người bọn họ một cái vòng cổ.
Khiến bọn họ càng thêm chết lặng.
Bọn họ trở về để phục thù, tại sao giống như khải hoàn trở về thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận