Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1216: Trái tim của người dũng cảm (1)

"Một chữ dũng này, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng rất khó!"
"Kẻ này là người đầu tiên nhảy xuống dưới nhanh nhẹn dứt khoát kể từ khi truyền thừa đến nay".
"Tìm đường sống trong chỗ chết, chính là cốt lõi của chữ đũng".
"Nhưng mà điều đó vẫn chưa đủ, nếu ngươi có thể vượt qua cửa ải cuối cùng mới là dũng sĩ chân chính!"
Thể linh hồn theo đó tan đi.
Lúc Dịch Phong cho rằng bản thân sắp thăng hoa, hoàn toàn không ngờ lại truyền đến cảm giác long trở lở đất.
Ngay sau đó.
Cảnh tượng trước mắt thay đổi, đến một thế giới hoàn toàn mới.
Hắn vào trong một đại điện vàng son lộng lẫy.
"Cái quỷ gì thế này?"
"Đã nói bị nham thạch nóng chảy đốt chết, bị yêu quái ăn thịt đâu rồi?"
Dịch Phong đen mặt, chửi ầm lên.
Hắn hoàn toàn không ngờ, hắn không chỉ không chết còn được dịch chuyển đến chỗ mới.
"Chắc không phải trời xui đất khiến lão tử đã đến ải tiếp theo đấy chứ!"
Gương mặt Dịch Phong tràn ngập vẻ buồn bực lẩm bẩm.
Quay đầu nhìn qua.
Quả nhiên bên cạnh hắn có một bia đá. Trên bia đá truyền đạt cho Dịch Phong rất rõ ràng vừa nãy hắn đã qua được một ải.
Ngay sau đó.
Vẻ mặt Dịch Phong đen thui đến cực điểm.
Thật sự bị miệng quạ nói trúng rồi.
Cũng không ngờ ải này được thiết kế ngoài dự đoán như vậy.
Chẳng trách những kẻ tu luyện khi trước đều không qua ải được, sợ là đều đang suy nghĩ làm sao để phá giải pháp trận luân hồi trên cầu độc mộc, mà trước giờ chưa từng có ai nghĩ đến phải nhảy vào trong nham thạch nóng chảy.
Dịch Phong ngồi trong đại điện rất lâu rất lâu mới tiêu hóa được kết quả không tốt này, bấy giờ mới đứng dậy lần nữa chuẩn bị nỗ lực không ngừng.
Hắn đánh giá xung quanh đại điện, phát hiện bốn hướng đông nam tây bắc trong đại điện đều có một lối đi thẳng tắp, mỗi một cửa vào lối đi đều có một bia đá cổ kính dựng thẳng đứng.
Dịch Phong lần lượt bước về phía bốn lối đi, kiểm tra từng cái một.
Lối đi phía đông được gọi là tài phú, căn cứ những gì bia đá giới thiệu, vào trong đó sẽ có thể lấy được của cải rợp trời.
Dịch Phong nhìn mà suýt nữa đỏ mắt.
Như thể tiên tinh sáng lấp lánh đang vẫy tay với hắn vậy.
"Không được, ta là người có nguyên tắc".
Dịch Phong nhéo mình một cái, bước đến lối đi phía nam.
Lối đi phía nam được gọi là tu vi, bia đá giới thiệu ở điểm cuối của lối đi này có một viên đan thông thiên, uống viên đan đó có thể giúp ngươi tăng lên ba cảnh giới lớn ngay lập tức ở bất kỳ tu vi nào.
Dịch Phong nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Lão tử đã sắp bất tử bất diệt rồi còn cầu ba cảnh giới lớn của ngươi làm gì?
Rồi lại đến lối đi phía tây được gọi là mỹ sắc.
Vào trong đó có thể lấy được thể thiên mị, giá trị mị lực lên cao cực hạn, sở hữu thể chất này sẽ có sức hút cực lớn với người khác giới, khi đó sẽ có đủ loại tu sĩ mỹ nữ dâng đến cửa.
"Thứ này không tệ, nếu ta đã bất tử bất diệt rồi, có thể chất này cũng không quá vô bổ".
Dịch Phong xoa mũi.
"Nhưng mà vẫn phải xem thử cửa cuối cùng đã."
Dịch Phong lại bước về phía cửa bắc.
Cửa bắc được gọi là rời bỏ.
Tên như ý nghĩa, có thể trực tiếp rời đi từ cửa này, không mang theo thứ gì cả.
Hiểu rõ được bốn cánh cửa này, Dịch Phong đứng yên tại chỗ rơi vào trầm tư.
Hắn biết bản thân lại đến thời điểm mấu chốt.
Chọn đúng, hắn sẽ thăng hoa.
Chọn sai, ha ha thôi.
Bốn lối đi đại khái chia thành hai loại.
Ba cửa đông nam tây đều cùng một loại, tài phú thực lực mỹ sắc đều là dục vọng của con người.
Mà cánh cửa rời bỏ cuối cùng, riêng một ngọn cờ.
Dịch Phong chống cằm.
Sherlock Holmes online.
Người sáng suốt đều có thể nhận ra, ba cánh cửa tài phú, thực lực, mỹ sắc vừa nhìn đã biết sẽ có nguy hiểm, cho nên người bình thường nhất định sẽ không ngu ngốc xông thẳng vào cửa này.
Mà có thể từ bỏ sự mê hoặc của tài phú, thực lực và mỹ sắc, đi thẳng vào cánh cửa rời bỏ mới giống như đến cửa ải tiếp theo hơn.
Cho nên người bình thường nhất định sẽ chọn con đường rời đi này.
Nhưng Dịch Phong người đã vượt qua ải cầu độc mộc hiểu rõ tính nết của người vượt ải, hắn ta sẽ không ra bài theo lẽ thường.
Thoạt nhìn giống như qua ải nhưng lại là con đường chết, thoạt nhìn không giống qua ải lại là con đường ánh sáng.
Cho nên người bình thường chọn con đường rời bỏ nhất định sẽ lạnh lẽo, ngược lại mấy thứ tài phú thực lực mỹ sắc lại có thể là truyền thừa thật sự.
Nhưng như vậy chẳng phải đúng theo ý muốn của Dịch Phong sao?
Dịch Phong cảm thấy mình quá thông minh, nhìn con đường rời bỏ kia mà hai mắt tỏa sáng.
Đây là con đường chết của hắn.
Cũng là con đường đi để hắn đi tới bất tử bất diệt.
Hắn bước vào không chút do dự.
Vẻ mặt hắn tràn ngập mong chờ cái chết kéo đến, nhưng ngay sau đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận