Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1115: Tin tức

Chí Tôn Hoàng Kim Cốt.
Ai thấy mà không thèm?
Hễ có chút cơ hội, mọi người ai cũng muốn bắt lấy.
Mà với tư cách là trưởng lão Vân Kiếp Môn, sống nhiều năm như vậy, ai mà không có bằng hữu thân thích?
Cho nên cả đám đều thăm dò chọn người, muốn thông qua Tô Ngư Nhi để được ứng tuyển.
Cho nên lục trưởng lão Vân Kiếp Môn đi vào kiếp môn khác là Nam Môn.
"Hừ, lão già ngươi tới đây làm gì?"
Tông chủ Nam Môn Chung Nam thấy thế, tức giận nói.
"Ngươi nói gì vậy?" Lục trưởng lão tùy tiện ngồi xuống, phất phất tay hô: "Còn không mau rót nước mời ta?"
"Cái lão già ngươi, còn dám đòi ta rót nước cho?" Chung Nam xanh mặt nói: "Ta còn chưa gây phiền toái với Vân Kiếp Môn các ngươi là tốt lắm rồi".
"Ngươi gây phiền toái cho Vân Kiếp Môn ta làm gì?" Lục trưởng lão không hiểu hỏi.
"Ngươi nói coi tại sao?"
Chung Nam tức giận: "Lần trước đồ nhi ta đáp ứng lời mời của Tô Ngư Nhi Vân Kiếp Môn các ngươi, có sẽ có cơ duyên, kết quả là muốn đồ nhi ta đi hầu hạ kẻ nào?"
"Cho nên giờ ta muốn hỏi ngược lại các ngươi một chút, Vân Kiếp Môn các ngươi làm vậy là sao, là nhục nhã, muốn huỷ đạo tâm của đồ nhi ta hả?"
Chung Nam chấn vấn, phẫn nộ nói.
Nhưng cũng vì quan hệ hai bên không tệ, lại thêm cũng biết thần kinh Tô Ngư Nhi không ổn định nên mới không truy cứu chuyện này.
Nào ngờ nghe xong lời Chung Nam nói, lục trưởng lão cười ha hả lên.
"Ngươi cười cái gì?"
Chung Nam một bụng lửa giận giương mắt nhìn lục trưởng lão.
"Ta cười vì các ngươi vô tri không biết cái gì hết!" Lục trưởng lão thần bí cười nói.
"Vô tri?"
"Mẹ nó ngươi mới vô tri, cả nhà ngươi đều vô tri".
Chung Nam càng giận hơn, đứng lên trừng mắt nhìn lục trưởng lão, quát to: "Cái lão già ngươi, hôm nay ngươi nói rõ ràng cho lão phu, nếu không nói chuyện này rõ ràng, thì đừng nghĩ hôm nay ngươi được rời khỏi Nam Môn ta."
Lục trưởng lão không nhanh không chậm, liếc nhìn chén trà.
"Châm trà trước đã !"
"Ngươi?"
Chung Nam tức giận nhìn lục trưởng lão.
"Ngươi tiếp đãi ta cho tốt, ta sẽ nói cho ngươi một sự kiện trọng đại, thậm chí là cơ duyên!" Lục trưởng lão thần thần bí bí nói.
"Ngươi thôi đi, còn đại cơ duyên cái gì. Trước tiên phải nói rõ sự tình cho ta." Chung Nam quát lên.
"Không chịu đúng không, không chịu thì ngươi cũng đừng hối hận".
Lục trưởng lão úp úp mở mở, vừa đứng dậy muốn đi, vừa thong thả nói: "Chà, đúng là đầu đất, tin tức liên quan đến Chí Tôn Hoàng Kim Cốt mà không chịu nghe, đã không nghe thì thôi vậy.
Ta cáo từ trước."
"Cái gì?"
"Chí Tôn Hoàng Kim Cốt?"
Hai mắt Chung Nam trừng một cái.
Đổi sắc mặt trong nháy mắt, vội túm lấy cánh tay lục trưởng lão, niềm nổ cười nói: "Ha ha, lão ca chuyện ngươi nói là chuyện này sao, mới nãy ta chỉ đùa chút thôi mà?"
Vừa nói vừa nhanh tay rót cho lục trưởng lão chén trà ngon.
"Bây giờ có thể nói chưa?"
Sau khi ân cần xong, Chung Nam chờ đợi ném cho lục trưởng lão một ánh mắt.
Lục trưởng lão thưởng thức một ngụm trà, sau đó mới vừa lòng thoả ý đặt cốc xuống.
"Được rồi!"
"Được rồi".
Chung Nam gật đầu như gà mổ thóc, chờ chờ đợi đợi.
Hai người vừa mới trào phúng lẫn nhau không phải vì quan hệ bọn hắn không tốt, mà ngược lại quan hệ cực kỳ tốt.
Cũng chính vì vậy, Chung Nam cực kỳ hiểu rõ lục trưởng lão.
Có đôi khi sẽ lưu manh không đứng đắn, nhưng cũng chưa bao giờ làm gì mà không có lý do.
Hắn đã tới đây, nhắc tới Chí Tôn Hoàng Kim Cốt như vậy, thì có nghĩa tin tức này của hắn hoàn toàn chính xác.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Chung Nam, lục trưởng lão từ tốn nói:
"Trong tông môn của ta có người tên Bạch Mị, ngươi biết chứ?"
"Bạch Mị".
Chung Nam suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Có nghe thấy, nghe nói vì nữ đệ tử này mà Phong Vân Tông phái linh thuyền đến cửa sơn môn Vân Kiếp Môn các ngươi."
"Nói đi cũng phải nói lại, ta thật sự không hiểu lão gia hoả Quan Lĩnh kia nghĩ gì. Chỉ vì một đệ tử nội môn chứ không phải cái gì khác, vì nàng mà đắc tội với Phong Vân Tông, có đáng giá không?"
"Ha ha ha!"
Nghe được lời Chung Nam nói, lục trưởng lão cười phá lên, ung dung nói: "Nếu là Nam Môn các ngươi cũng sẽ quyết định giống vậy thôi."
"Dừng đi!"
Chung Nam khinh thường bĩu môi: "Đầu óc ta không có vô dụng như vậy. Chỉ có loại não tàn như lão đầu Quan Lĩnh kia, mới làm được chuyện não tàn thế kia."
"Vậy nếu như Bạch Mị là Chí Tôn Hoàng Kim Cốt thì sao?" Lục trưởng lão thong thả hỏi.
"Vậy cũng không được đắc tội với Phong Vân Tông... Hả?"
Nói được một nửa Chung Nam mới phải ứng lại, con ngươi đột nhiên trừng hết cả lên.
"Ngươi nói cái gì?"
"Bạch Mị là Chí Tôn Hoàng Kim Cốt?"
"Sao có thể thế được?"
"Không phải nàng chỉ là đệ tử nội môn thôi sao? Làm sao có thể là Chí Tôn Hoàng Kim Cốt được?"
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng".
"Nếu Bạch Mị là Chí Tôn Hoàng Kim Cốt, Phong Vân không phải kiếp môn từ lâu rồi, mà lúc Thiên Vực cũng đã lan truyền từ lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận