Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2306: Đại thù được báo (3)

Loại vẻ mặt này, hoàn toàn chọc giận người thanh niên áo đen!
“Đỉnh cái đại gia nhà ngươi!”
“Mẹ nó, lão tạp mao đúng thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, vẻ ngoài xấu xí mà nghĩ đẹp lắm!”
“Dựa vào loại mặt hàng như ngươi, cũng muốn hấp thu tu vi của huynh đệ chúng ta!?”
Một tiếng quát to, đột nhiên người thanh niên áo đen phát động thế tấn công hung ác, xuất chiêu không thấy bố cục, một tay quyền trảo không ngừng biến ảo, ý niệm lợi hại, tùy tâm mà phát!
Nhìn thì giống như hành động lộn xộn, nhưng đúng là nước chảy mây trôi không có một chút sơ hở, từng chiêu đều tràn ngập sát ý đáng sợ khiến người khác phát lạnh sau lưng!
Nhìn thấy người thanh niên áo đen toàn lực xuất thủ, bốn huynh đệ Dịch Phong cũng bộc phát ra tất cả chiến ý, triển lộ toàn bộ át chủ bài!
Đột nhiên.
Đủ loại hành động đáng sợ, nổ tung lan tràn ở chân trời!
Trong nháy mắt lão giả thay đổi trở nên ứng đối không xuể, trong mắt không ngừng hiện lên vẻ bối rối!
“Đây là… đạo giết?”
“Kiếm đạo?!”
“Cắn nuốt…”
“Một đám sương a xít này, lại là thứ quỷ gì?!”
Lại lần nữa giao chủ chưa đến mấy hiệp, lão giả đúng là không thể chống đỡ được, liên lực bại lui, đồng thời trong mắt cũng hiện lên thần tình hoảng sợ khó có thể tin!
“Điều này không thể nào!”
“Mấy người hậu bối các ngươi, tuổi còn trẻ, vì sao lại có loại cảnh giới này, đến cảm ngộ tu hành đại đạo của mỗi người thậm chí còn có hình thức ban đầu?!”
Một câu kinh hô, tất cả mọi người biến sắc!
Hai chữ đại đạo, đối với người tu chân mà nói, chính là mộng tưởng chỉ có thể nghe mà không thể hy vọng xa vời, chỉ có hạng người kinh tài tuyệt diễm trong truyền thuyết, mới có khả năng chạm đến một chút.
Nhưng bốn huynh đệ trước mắt, lại có thể cảm ngộ được một chút, bởi vậy chiến lực tiêu thăng, đủ để vượt cấp chiến đấu!
Đây đúng thật là yêu nghiệt mà!
Không có ai dám tin.
Sinh thời, thế mà lại có thể tận mắt nhìn thấy bốn yêu nghiệt đồng thời xuất hiện!
Thuận theo bốn huynh đệ Dịch Phong thể hiện tất cả thủ đoạn, lão tổ Tuyết Nguyệt Thánh Địa liên tục bại lui, trong mắt đã hiện ra vẻ uất ức hối tiếc!
Vốn dĩ ông ta nghĩ, lần này có thể có được mấy đỉnh lô không tệ.
Không ngờ được.
Đỉnh lô kia lại lớn đến mức có thể đè chết người!
Chưa đến thời gian mấy giây, kinh hỉ hiếm có, lại biến thành hoảng sợ khiến người ta hít thở không thông!
Lão tổ Tuyết Nguyệt bị đủ loại sức mạnh đại đạo bao vây, cho dù chỉ là hình thức ban đầu, đó cũng là sức mạnh đại đạo vô thượng, tuyệt đối không phải là thứ mà loại võ kỹ thế gian thấp kém có thể so sánh, thỉnh thoảng một chút trầy da, đã khiến cho ông ta thương gân động cốt!
Thường nói, song quyền khó địch được bốn tay.
Huống chi, bây giờ ông ta đối mặt chính là tám cái nắm đấm nồi đất lớn!
Vốn dĩ lão tổ Tuyết Nguyệt thọ nguyên sắp tận, căn bản không chịu nổi sức mạnh đại đạo hủy hoại, rất nhanh đã dẫn đến kết cục thân tử hồn diệt, môn nhân Tuyết Nguyệt Thánh Địa cũng bị dọa cho chạy trốn tứ tán!
Không đến nửa ngày.
Tuyết Nguyệt Thánh Địa trường thịnh ngàn năm, bị Tân Kiếm Tông một lần hành động hủy diệt.
Cuối cùng thù nợ máu nhiều năm cũng được báo, tấn cả ân oán đến đây chấm dứt, uy danh của tông chủ Dịch Phong cùng với tam đại hộ pháp, từ nay về sau vang vọng mười ba nước Nam Châu, khiến cho ngàn vạn thế nhân kính ngưỡng!
Sau khi đại thù được báo, Dịch Phong dẫn theo môn nhân Tân Kiếm Tông quay trở lại Liệt Hỏa Quốc.
Tuy hắn xuất thân Nam Ly Quốc, nhưng Nam Ly Quốc đã không còn bất kỳ thứ gì khiến cho hắn quyến luyến, tất cả ân toàn tình thù, đều trở thành mây khói, thuận theo trận đại chiến kinh động các nước này kết thúc, mọi thứ đều trở thành ký ức.
Sau trận đại chiến này, thanh thế Tân Kiếm Tông như mặt trời ban trưa, khuếch trương lớn mạnh càng thêm mạnh mẽ.
Ngắn ngủi mấy tháng, Tân Kiếm Tông đã trở thành quái vật khổng lồ hoành phách toàn bộ phía tây, trở thành tông môn mạnh nhất Nam Châu, đại danh như sấm bên tai, môn hạ đệ tử đông đúc đến mấy vạn!
Bá nghiệp như thế, khiến cho vô số người tán thưởng, người đời đều lấy việc nhìn thấy Dịch Phong làm vinh.
Nhưng mà.
Kiếm thần bạch y thế nhân đủ loại kính ngưỡng, gần đây trở nên khiêm tốn, chưa từng lộ diện ở giang hồ, đến đế đô cũng không có mấy người nhìn thấy bóng dáng.
Đêm khuya.
Hoa viên tản từng trận mùi hương, ánh trăng như thủy ngân cuồn cuộn.
Bốn người huynh đệ ngồi ở nhã đình đối diện, uống rượu đàm đạo.
Cho dù địa vị quyền thế của bọn họ ngập trời, nhưng lại vẫn thân thiết như tiểu đội từng đánh du kích, không có chút nào ngăn cách, căn bản không có người đời nào tưởng tượng được đắc ý cảm khái đó.
Toàn quá trình đề là mấy ngày nay thường nói chuyện phiếm, vô cùng tự do tùy ý.
Mãi đến khi qua ba khi lần rượu, đồ ăn qua ngũ vị.
Con cóc mới mỉm cười hỏi đến lời đồn gần đây.
“Dịch đại ca, rất nhiều người đều nói, tương lai huynh muốn thống nhất Nam Châu, còn có người nói, huynh muốn xây dựng hoàng triều, rốt cuộc huynh nghĩ như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận