Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 702: Nguy hiểm buông xuống

Hình ảnh tiếp theo xuất hiện là một con chó đang phe phẩy đuôi nằm bên cạnh cửa. Sau đó hình ảnh lại nhoáng lên, thay vào đó là cảnh một con rết đang tự mình chỉnh sửa móng tay, hơn bốn mươi cái chân còn lại đang bắt chéo vào nhau. Mà sau khì hình ảnh con rết kia biến mất lại xuất hiện hình ảnh một con gấu lớn lười biếng nằm trên mặt đất, hai chân nó đang vẽ loạn trên bụng của mình.
Cuối cùng tất cả hình ảnh cũng khép lại, đồng thời Tinh tượng chi lực cũng theo đó mà biến mất. Không trung lại khôi phục lại ánh sáng. Lúc này toàn bộ hoàng cung đế quốc Vân Đỉnh đều vô cùng hưng phấn.
Quốc vương Vân Đỉnh đế quốc chỉ vào không trung, hưng phấn hô to: "Ha ha ha, đã điều tra ra, chính là bốn kẻ đó. Ta đã nói rồi mà, làm sao một người lại có thể có bút tích lớn đến như vậy, thì ra là có tới bốn người!"
"Chúc mừng quốc vương, chúc mừng Diệt Thế đại nhân đã tìm ra kẻ đầu sỏ gây chuyện!"
"Đúng đúng đúng, bốn kẻ này vậy mà dám đối đầu với đế quốc Vân Đỉnh chúng ta, nhất định phải giết chết tất cả bọn họ!"
"Đúng vậy, nhất định phải giết chết bọn họ."
"Bốn kẻ không biết tốt xấu, ta đề nghị, lập tức phái cao thủ đi bắt bốn kẻ đó về đây!"
Trong lúc nhất thời, các cao thủ đang có mặt tại đây đều sôi nổi lên tiếng ủng hộ, chỉ hận không thể ngay lập tức bắt cả bốn người này lại.
Diệt Thế lúc này dù đang mệt đến mức không còn chút sức nào cũng lộ ra nụ cười vui sướng.
Tuy rằng hắn tiêu hao rất lớn, nhưng cũng không uổng công một phen tính toán này.
Thông qua Tinh tượng chi lực, hắn cuối cùng tìm ra được kẻ đầu sỏ phía sau phá rối. Chỉ là không biết vì sao, ba yêu một người này làm hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đặc biệt là cái người mặc quần bó sát, đi đôi giày lười kia làm hắn cảm thấy hình như mình đã từng tiếp xúc với người này. Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn hắn lại nghĩ không ra.
Diệt Thế cũng không có nghĩ nhiều nữa.
Có lẽ tại hắn cùng với ba yêu một người này nhiều lần âm thầm giao phong, cho nên cũng có thể xem như từng tiếp xúc, do đó mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.
Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương nghỉ ngơi thêm một chút rồi đi về phía trung tâm cung điện Vân Đỉnh Khi về đến nơi Diệt Thế quay sang hỏi.
"Ngươi nói xem, giờ chúng ta nên làm như thế nào?"
"Tất nhiên là không thể buông tha bọn họ." Vân Đỉnh quốc vương nắm chặt nắm tay cười lạnh nói.
"Cụ thể nên làm như thế nào?"
Diệt Thế từ tốn nói: "Rốt cuộc ba yêu một người này nếu có thể can thiệp vào khí vận thì chắc chắn bọn họ không phải là những kẻ đầu đường xó chợ. Ngoại trừ bộ dạng bên ngoài của bọn họ thì chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Nếu giờ mà tùy tiện tiến lên, chỉ sợ sẽ không thỏa đáng!"
"Cái này thì ngươi yên tâm, trong lòng ta đã hiểu!"
Vân Đỉnh quốc vương nhếch miệng cười nói.
"Hả?" Diệt Thế có vẻ tò mò hỏi.
"Phía dưới địa cung của Vân Đỉnh ta có một đại sát trận thiên nhiên. Hoàn cảnh bên trong sát trận này vô cùng ác liệt, không hề có chút linh khí nào. Trong đó toàn bộ đều là tử linh từ thời thượng cổ còn sót lại, dù ta và ngươi ở trong đó cũng không chịu nổi quá bảy ngày."
"Cho nên việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm được bọn chúng.
Sau đó lợi dụng trận pháp nhốt bọn chúng lại, tiếp theo dựa vào bảo vật đỉnh cấp của đế quốc Vân Đỉnh chúng ta sẽ truyền tống bọn chúng vào giữa sát trận của địa cung."
"Như thế, chúng ta có thể không cần tốn quá nhiều sức, cũng không phải chịu bất cứ nguy hiểm nào mà vẫn có thể đẩy bọn chúng vào chỗ chết!" Vân Đỉnh quốc vương ung dung nói.
"Ý kiến hay".
Đôi mắt Diệt Thế lập tức sáng lên. Hắn vỗ đùi tạo ra âm thanh tỏ vẻ tán thưởng.
"Chỉ cần lần này ba yêu, một người này chết đi thì khí vận sẽ được khôi phục, lại còn không phải tốn quá nhiều công sức."
"Ha ha ha ha..."
"Như thế rất tốt, như thế rất tốt..."
Bên dưới một tòa hoa lâu, bốn bóng dáng lén la lén lút xuất hiện.
"Đại ca, ngươi to gan thật đấy!"
"Vậy mà dám trộm của chủ nhân mười miếng kim tệ. Nếu để hắn biết được thì ngươi chết chắc!" Cẩu tử cau mày, khuôn đầy mặt tràn đầy lo lắng nói.
"Sợ cái gì, nam nhân mà. Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!" Lâu Bổn Vĩ xoa eo, sau đó lại thấp giọng nói: "Hơn nữa, bản tra nam bây giờ cũng thông minh hơn rồi, cùng lắm thì tạm thời không về nữa."
"Hả??"
Đôi mắt Ngao Khánh bất chợt lóe lên, hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ đại ca có ý kiến gì hay ho hả?"
"Ý kiến hay hay không thì không biết, nhưng dù cũng phải trốn ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió trước cái đã!" Lâu Bản Vĩ chống nạnh cười ha ha.
Một người ba thú mang theo mũ rộng vành rồi nghênh ngang đi tới trước Hồng Lâu.
"Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi!"
"Ta mệt quá, mệt quá!"
"Ha ha ha, tiểu tỷ tỷ, ta bắt được ngươi rồi."
"hì hì hì, ha ha ha, thật là lớn nha."
Bên trong ghế lô, một đám nhảy múa hát hò vô cùng ồn ào náo loạn. Cả đám đều vô cùng thích thú. Thế nhưng ở bên ngoài ghế lô, nguy hiểm đang dần buông xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận