Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 979: Kiêu ngạo đến cực điểm

"Nhưng như thế thì sao?"
"Cho dù tập hợp toàn bộ đám lão già Hoang Môn các ngươi, gộp lại hết có thể là đối thủ của gia gia ta sao?"
Câu này khiến cho nhóm người Hoang Thiên Linh bị lửa giận thiêu đốt, nắm đấm trong tay vang lên răng rắc.
Nhưng lời Chân Vô Cực nói không sai.
Một Chân Tiên nhị tầng mười, đủ để điên đảo toàn bộ Hoang Môn lẫn Hoang Giới.
Điều bọn hắn muốn là trói chặt cả Hoang Giới với Chân Kiến mà không phải là đối địch.
Nghĩ đến đây.
Hoang Thiên Linh phẫn nộ phất áo bỏ đi.
Những người còn lại ai nấy đều đỏ mắt bỏ đi trong nỗi bất cam.
Đại môn khép chặt, bên trong truyền ra tiếng cười kiêu ngạo của Chân Vô Cực, trái ngược hẳn với tiếng khóc than thảm thiết của tiểu thị nữ.
"Truyền lệnh xuống, sau khi xong việc hãy trấn an nữ hài kia".
"Nàng ta có bất cứ yêu cầu gì cứ thỏa mãn cho nàng ta, những thứ khác các ngươi cũng sắp xếp bồi thường tương ứng cho nàng ta.
Trán Hoang Thiên Linh nổi gân xanh.
Đường đường là trưởng lão của Hoang Môn, đã khi nào chịu nhục như vậy?
Bây giờ để kẻ khác tàn phá nữ đệ tử dưới môn hạ của mình trước mặt bọn hắn, ông ta có lòng muốn xông vào đó, nhưng vì đại cục ông ta chỉ có thể cưỡng ép nhẫn nhịn.
Cuối cùng, nửa canh giờ sau, đại môn mới chậm rãi mở ra.
Khi nhóm người Hoang Thiên Linh bước vào, phát hiện tiểu thị nữ kia áo quần tả tơi đã chết trên bàn từ lâu, trợn to mắt, đồng tử giăng đầy tơ máu.
Thê thảm đến cực điểm.
Nhóm người Hoang Thiên Linh cảm thấy không thở nổi.
Hoang Thiên Linh trong cơn giận dữ dâng lên ngụm máu tươi, nhưng lại bị ông ta nuốt xuống.
Trong lòng ông ta chẳng dễ chịu chút nào.
Sau khi hít sâu vài hơi, dặn dò những người khác an táng đàng hoàng cho tiểu thị nữ đồng thời bồi thường cho nhà nàng ta xong, lúc này Hoang Thiên Linh mới ngồi xuống bên cạnh Chân Vô Cực lần nữa.
"Hahaha".
"Nói ra thì Hoang Môn các ngươi chiêu đãi cũng rất chu đáo, sau này có thời gian ta sẽ đến" Chân Vô Cực càn rỡ cười lớn: "Cho nên nể tình các ngươi thức thời, tất nhiên ta sẽ đi tìm gia gia của mình".
Nghe vậy.
Tảng đá trong lòng mọi người coi như đã rơi xuống.
May mà Chân Vô Cực không ở việc có Chân Kiến làm chỗ dựa, sau khi chơi bọn hắn một phen lại không chịu lên núi.
Nếu không bọn hắn thật sự không thể làm gì Chân Vô Cực.
Bởi vì Chân Vô Cực có đi tìm Chân Kiến hay không thì thân phận hậu nhân Chân Kiến của gã cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ cần còn chỗ dựa Chân Kiến này, cả Hoang Giới bao gồm Hoang Môn của bọn hắn, có thể nói không ai dám động đến Chân Vô Cực.
"Lần này hành trình đến sơn mạch Thiên Lan xa xôi, hơn nữa trận dịch chuyển đã bị hủy, cho nên chúng ta sẽ sử dụng tiên khí chí cao đưa ngươi đến đó" Hoang Thiên Linh nói.
"Được.
Chân Vô Cực kiêu ngạo ngồi trên ghế, tùy ý đáp.
"Ngoài ra còn một chuyện cần phải xác nhận, tiền bối Chân Kiến hẳn sẽ nhận ra người nhỉ?" Hoang Thiên Linh lại hỏi.
"Nói nhảm, ta là tôn tử ruột của ông ấy, sao ông ấy lại không nhận ra ta chứ?"
Chân Vô Cực cười lạnh.
"Vậy ngươi có thể nhận ra hắn không?" Hoang Thiên Linh lại hỏi.
"Đương nhiên, ba vạn năm trước khi gia gia còn chưa rời nhà, yêu thương ta nhất, dáng vẻ của ông đã khắc sâu trong đầu ta".
Chân Vô Cực cong khóe môi nói, đồng thời ngạo mạn liếc nhìn mọi người.
Hiển nhiên.
Gã đang nói cho mọi người quan hệ giữa Chân Vô Cực gã và Chân Kiến, không chỉ mỗi huyết thống đơn giản như vậy.
Nếu thật sự có người dám động đến gã, vậy thì phải cân nhắc cẩn thận...
Sơn mạch Thiên Lan.
Trải qua mấy ngày tìm kiếm, Dịch Phong coi như đã tìm được túi tiền của mình.
Cho nên hắn cưỡi Mạn Mạn lại bắt đầu quá trình tìm kiếm đồ đệ.
Cũng vào lúc này.
Ổ trung tâm sơn mạch, nơi nào đó không gian dao động.
Hai bóng người bước ra từ trong lối vào không gian.
Một người trong số đó chính là Chân Vô Cực.
Mà người còn lại là trưởng lão Trình Lập Nguyên của Hoang Môn theo cùng.
"Đây là chỗ mà gia gia ta thường sống sao?"
Chân Vô Cực hít sâu mộ hơi, tràn ngập kích động.
Nói xong khí thế cả người gã bộc phát, bay thẳng lên trời.
"Gia gia, con là Chân Vô Cực tôn tử của ngài, con đến thăm ngài đây".
Chân Vô Cực truyền ra giọng nói cực lớn chấn động núi rừng.
Thấy vậy Trình Lập Nguyên cũng vội vàng đuổi theo.
"Ngươi chạy đến làm gì?"
Ánh mắt Chân Vô Cực lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Ngươi làm gì có tư cách đi theo, làm phiền gia gia ta ngươi có gánh nổi không?"
"Mau cút xuống cho ta, quỳ dưới đất."
Thanh âm quát mắng của Chân Vô Cực truyền ra.
Chuyện này khiến sắc mặt Trình Lập Nguyên âm trầm đến cực điểm.
Cả đoạn đường không biết ông ta đã chịu biết bao nghẹn khuất của Chân Vô Cực, nhưng ông ta chỉ dám giận mà không dám nói.
Không ngờ đến lúc này còn muốn ông ta quỳ xuống, tốt xấu gì ông ta cũng đường đường là trưởng lão.
Nhưng nghĩ đến vị gia gia của gã, Trình Lập Nguyên vẫn nhẫn nhịn.
Xanh mặt quỳ một gối xuống đất.
Bởi vì Chân Vô Cực nói không sai, Chân Vô Cực dám gào thét giương oai, bay lượn trong núi, nhưng ông ta không dám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận