Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1094: Có người để lại dấu tích

Nói xong, Dịch Phong đưa bản đồ do mình vẽ ném vào tay Lâu Bản Vĩ.
"Bốn điểm này, có một ít ma vật bị ta giết, cũng không cần ngươi làm gì nhiều, lấy tất cả các hạt châu trong nội thể ma vật ra là được, cũng không tính làm việc gì lớn".
"Tất nhiên, có thể cho ngươi dẫn mấy tiểu đệ của ngươi đi cùng, ".
"Cố lên".
Dịch Phong cười híp mắt thả Lâu Bản Vĩ xuống, nghiêm túc vuốt vuốt lại vạt áo đen của hắn, rồi lại nâng tay làm tư thế cổ vũ động viên với hắn.
Đám người khô lâu rời khỏi Ám Ảnh Đảo, đi về phía màn sương, đi làm nhiệm vụ Dịch Phong đã giao cho bọn hắn.
"Ba khối Tiên Tinh, chỉ đủ cho chúng ta ăn đống thức ăn trong ngõ nhỏ một lần. Nhưng dù sao chân muỗi cũng là thịt, với lại đây là nhiệm vụ của chủ nhân giao cho." Cẩu Tử nói.
Nói đến đây, hắn không nhịn được nhìn về phía Lâu Bản Vĩ, sốt ruột hỏi: "Ca, ngươi phải trách chủ nhân đi chứ, trách chủ nhân hẹp hòi với ngươi, ngươi không cảm thấy chủ nhân bắt nạt ngươi hả? !
Dưới lớp áo đen, miệng Lâu Bản Vĩ bỗng giương lên.
Bộ dáng kia không còn ngả ngớn mất tập trung như trước kia, ngược lại còn trở nên cực kỳ nghiêm túc.
"Ta nguyện ý bị hắn bắt nạt".
"Phải nói tiếp...
Lâu Bản Vĩ hơi ngẩng đầu, ngẩng lên nhìn về phía bầu trời, lẩm nhẩm nói: "Phải nói, giờ biến thành cái dạng này, hơn nửa nguyên nhân là vì bản thân ta".
"Cho nên bị hắn bắt nạt chút thì tính toán cái gì".
"Đừng nói đến bắt nạt, cho dù hắn thật sự phá huỷ ta, thì có làm sao?"
Âm thanh Lâu Bản Vĩ trịnh trọng, nhớ lại bộ dáng của ngày xưa.
Vẻ mặt đám cẩu tử sùng bái nhìn hắn.
Rất ít khi thấy bộ dạng này của Lâu Bản Vĩ.
Cũng khó tưởng tượng ra chuyện kinh thiên động địa gì đã xảy ra giữa chủ nhân mình và Lâu Bản Vĩ.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đi đến địa điểm đánh dấu đầu tiên trên bản đồ, Phù Thi Sơn Cốc.
"Chính là chỗ này, Khánh, ngươi tiến hành công việc nhanh một chút đi!"
Lâu Bản Vĩ chỉ huy nói với đám cẩu tử.
Nói xong, Lâu Bản Vĩ nằm ngửa tại chỗ, để đám cẩu tử lao động vất vả.
Cầm một cái trữ vật giới chỉ, hệt như dân quê thu hoạch hạt đậu, bỏ từng viên ma hạch vào trong trữ vật giới chỉ.
Không lâu sau đó, đống ma hạch trong Phù Thi Sơn Cốc đã thu hoạch xong, Lâu Bản Vĩ dẫn đám cẩu tử tiếp tục đến địa điểm tiếp theo.
"Chủ nhân nói không sai, việc này thật thoải mái nhẹ nhàng không phải chuyện gì lớn".
Cẩu Tử không nhịn được nói.
Lâu Bản Vĩ cũng rất vui vẻ.
Công việc nhẹ nhàng như vậy, ba khối Tiên Tinh quá lời.
Mà ngay khi đám người Lâu Bản Vĩ đang thu hoạch ma hạch Mông Đa Thú, Thiên Bích Tông dẫn mọi người, đang đốt cháy thi thể của Song Đầu Thuỷ Quái.
Nhìn hoả diễm bốc cháy hừng hực, từng khối ma hạch lộ ra, không cần nói cũng biết đám trưởng lão này hưng phấn thế nào.
Theo bọn hắn nghĩ, những ma hạch này chính là một món tài sản khổng lồ.
"Các vị, xem mức độ bốc cháy cỡ này, e rằng phải nửa ngày mới cháy hết, chỉ bằng chúng ta trở lại ba địa điểm trước đó, nhặt hết ma hạch rồi nói sau".
Một gã trưởng lão híp mắt cười nói.
Hiển nhiên.
Đối với khối tài phú to lớn thế này, bọn hắn nôn nóng chờ không nổi.
"Được chứ. Không thành vấn đề".
"Đúng đúng đúng. Đợi đến khi chúng ta nhặt hết ma hạch ở ba chỗ kia, nơi này cũng gần như cháy hết".
"Vậy trước hết chúng ta trở về địa điểm đầu tiên thu thập ma hạch đã."
Những người còn lại cũng cảm thấy rất cao hứng, linh thuyền lơ lửng bay lên, cứ thế bay về phía Phù Thi Sơn Cốc.
Vốn dĩ theo lộ tuyến của bọn hắn, nơi đốt thi thể của Dung Nham Cự Thú gần hơn, nhưng mọi người đều không hiểu nhiều về ma vật, không ai biết được sau khi thi thể bốc cháy có tản ra khí gì hại đến thân thể hay không, do đó để bảo đảm chắc chắn, đi Phù Thi Sơn Cốc trước là tốt nhất.
Cả đám người mặt mày đầy chờ mong đi về phía Phù Thi Sơn Cốc.
Thậm chí có người đã chuẩn bị xong trữ vật giới chỉ, trên mặt cả đâm cười còn tươi hơn.
Nhưng khi bọn hắn vừa đến Phù Thi Sơn Cốc xem xét, nhất thời trợn tròn mắt.
Trong sơn cốc, vô số ma hạch trước đó đã hoàn toàn biến mất hết.
"Sao có thể có chuyện này?"
"Mới vừa rồi còn ở đây, đang yên đang lành sao lại bến mất hết?"
Tâm tình đám trưởng lão nhất thời nhảy dựng lên.
Tiền tài tới tay bỗng biến mất không còn, trong lòng bọn họ sao mà nhịn được, tức giận ngập trời.
"Nhìn kìa, có dấu tích!
"Có người để lại dấu tích, nói cách khác chính là có người đã lấy cắp ma hạch của chúng ta".
Một gã trưởng lão mắt sắc, nhờ quang minh của linh thuyền xua tan làn sương mỏng, xem xét Phù Thi Sơn Cốc thì thấy cảnh này.
"Cái gì?"
"Là người làm?"
"Người nào to gan như vậy, dám một mình đi lấy ma hạch của chúng ta?"
Đám trưởng lão lửa giận ngập trời.
Nếu như đống ma hạch này biến mất vì nguyên nhân khác, có lẽ bọn họ còn chấp nhận.
Nhưng nếu do người khác làm, vậy thì bọn hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận