Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 229: Tên chết tiệt nào lại hại người khác như vậy?

Thấy vậy, sắc mặt của những người khác và Đệ Ngũ Trận đều tái xanh.
Khó khăn lắm mới giành được đồ vật này, là một đống phân chó, nỗi uất ức này thật là không thể diễn tả nổi!
Sắc mặt Bành Tiên Nhi cũng ngớ ra.
Phản ứng trở lại liền thì cười đầy hả hê khi kẻ khác gặp họa.
Có lẽ hiện tại Đệ Ngũ Trường Không cuối cùng cũng đã hiểu được tâm tình của nàng lúc nãy là như thế nào rồi, khó khăn lắm mới xông vào được, thay vào đó là một đống phế phẩm.
Mà lúc này, một số cao thủ khác cuối cùng cũng xông vào bên trong.
Khi nhìn thấy thánh vật bị phá hủy cách khó hiểu, công pháp thánh phẩm và dược phẩm bị đốt, lập tức dẫn đến một cơn sóng lớn sôi trào.
Nhất là khi biết được hai đại tông môn đánh nhau kịch liệt như vậy, cuối cùng Đệ Ngũ Trường Không giành được một đống phân chó, mọi người càng không biết phải nói gì hơn.
“Ôi, tiểu thư, ngươi thật sự là đã bỏ lỡ một cơ hội trời cho rồi, ngươi xem trong mộ không có chuyện gì xảy ra, làm gì có nguy hiểm như ngươi nói đâu chứ?”
Bên ngoài cổ mộ, hai người Dương Mộc đầy vẻ không cam lòng trách cứ Vân Tiên Khuyết.
Mà bây giờ, ngoài thở ngắn than dài ra, bọn họ cũng không còn cách nào khác, bởi vì bây giờ cho dù có xông vào đó, thì cũng đã quá trễ rồi.
Vẻ mặt Vân Tiên Khiết khó coi.
Lẽ nào lời mà Lục Thanh Sơn nói, thật sự không có linh nghiệm?
Nếu như thật sự là như vậy, vậy nàng chính xác đã nhường miễn phí cho Phong Vân Cốc một cơ duyên cực kì lớn.
Chính vào lúc này, bọn họ kinh ngạc phát hiện tốp hai tốp ba tu sĩ bên trong cửa đi ra.
“Sao mà đi ra nhanh vậy?”
Dương Mộc đầy vẻ nghi hoặc, không khỏi nhẹ nhàng vút qua, chặn trước mặt hai tên tu sĩ mà hỏi ra nguyên do.
“Trời ơi, đừng nhắc đến nữa, bên trong cổ mộ này sớm đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi!” Một người trong số đó lắc đầu nói: “Đợi đến khi chúng ta vào thì một cái lông cũng không còn.”
“Cái gì?”
Đám người Dương Mộc lập tức kinh hãi.
Nhất là Vân Tiên Khuyết, thậm chí trong tâm trí vang lên tiếng sấm sét.
Vậy mà lại thật sự y hệt như lời của Lục Thanh Sơn nói.
Bảo vật bên trong thật sự bị người khác nhanh chân lấy mất rồi?
“Rốt cuộc là có chuyện gì, có thể nói rõ ràng một chút không?” Vân Tiên Khuyết không thể tin nổi hỏi: “Bảo vật này làm sao có thể bị người khác nhanh chân lấy mất được?
“Chuyện bất ngờ như thế này ai mà biết được chứ, dù sao thì trước khi chúng ta đi vào, các cơ quan then chốt vẫn còn đó, theo lý mà nói thì không ai có thể vào được.” Vẻ mặt tu sĩ bất lực nói: “Vì vậy bây giờ mọi người đều đang giương mắt mà nhìn.”
“Điều này không thể nào mà?”
Loại tình huống như thế này, thật sự đến trời xanh cũng không thể hiểu nổi, Dương Mộc dường như có chút khó chấp nhận được, lại hỏi: “Đúng rồi, vậy ba món thánh vật thì sao, sơn trang Xuy Tuyết và Thiên Kiếm Môn có lấy được hay không?”
“Ba món thánh vật ấy thì càng không nên nhắc đến, bởi vì chuyện đó, hai đại tông môn vẫn còn đang ấm ức ở trong đó kìa.” Vị tu sĩ lắc đầu nói: “Đánh hơn nửa ngày rồi, khó khăn lắm mới có thể xông vào, lại phát hiện thánh vật đã bị người khác phá hủy từ lâu!”
“Phá hủy, bị phá hủy rồi?”
Hai người Dương Mộc không thể nào tin nổi trừng to hai mắt, lại nhịn nổi hỏi: “Chẳng lẽ hai đại tông môn bọn họ, cũng không được kiếm vật gì?”
“À, không phải Đệ Ngũ Trường Không cũng không lấy được gì!”
Nói đến đây, vẻ mặt của hai tên tu sĩ liền trở nên đặc sắc.
“Ồ?”
Đám người Dương Mộc lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là thứ đồ tốt nào?”
“Một đống phân chó!”
Sắc mặt tu sĩ phức tạp lắc lắc đầu nói.
“Chó?”
“Phân chó?”
Đám người Dương Mộc sốc đến trừng mắt, trực tiếp đứng yên tại chỗ.
“Quả nhiên, lời mà Lục Thanh Sơn nói, linh nghiệm rồi!” Vẻ mặt Vân Tiên Tuyết không thể tin nổi nói.
Hai người Dương Mộc không nói nên lời, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Dù sao cũng không thể ngờ rằng, chuyện này thật sự linh nghiệm rồi.
“Đúng rồi tiểu thư, nhưng Lục Thanh Sơn chẳng phải còn nói là, trong mộ cổ này vẫn còn mối nguy hiểm lớn hay sao?” Dương Mộc lại nhớ ra gì đó, vội vã nói: “Hiện giờ chỉ mới linh nghiệm chuyện bảo vật bị người khác nhanh chân lấy mất, nhưng mà cái mộ cổ này xem ra không có nguy hiểm gì hết!”
Vân Tiên Khuyết cũng gật gật đầu.
Thực sự.
Lục Thanh Sơn đã nói, trong mộ cổ này có mối nguy đáng sợ hơn lúc trước nhiều.
Vào chính lúc đó, mặt đất ầm ầm chấn động.
Sau đó dưới ánh mắt của đám người Vân Tiên Khuyết, đại điện và đường đi ở phía trước cổ mộ bắt đầu sụp đổ.
Mà cùng với sự sụp đổ của đại điện và đường đi, Đệ Ngũ Trường Không cùng đám người khác vốn đang ở tế đàn, cũng dần lộ ra trên mặt đất.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều cảnh giác quan sát xung quanh, sau đó dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Thạch Môn phía sau tế đàn đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng.
Bên dưới ánh sáng vàng lấp lánh, một bóng mờ xuất hiện giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận