Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 980: Bị đụng nát

Chính vào lúc này.
Trên trời vút một tiếng, một bóng người đáp xuống cách hai người hai trăm trượng.
Thấy vậy cơ thể hai người đều run lên.
"Gia gia, là gia gia của ta."
Chân Vô Cực há miệng hét lớn.
Mà Trình Lập Nguyên lại hít khí lạnh.
Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.
Những cái khác không nói, chỉ riêng tốc độ thôi đã đủ chứng minh người này là thực lực Chân Tiên nhị tầng mười.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là Dịch Phong từ xa để ý cũng chẳng thèm để ý bọn hắn.
Móc lỗ tai, ánh mắt nhìn xung quanh, về mặt buồn bực.
"Có người đang gọi gia gia?"
"Hẳn là nghe lầm rồi, nơi này ở trong núi làm gì có gia gia."
Dịch Phong tiểu một bãi tại chỗ rồi bay đi mất.
Trình Lập Nguyên và Chân Vô Cực đang đuổi đến đều ngơ ngác tại chỗ.
Đi rồi?
"Tại sao?"
Chân Vô Cực trợn mắt, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Trình Lập Nguyên cũng sửng sốt.
Hậu nhân của mình ở trước mắt, nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái?
Chuyện này không thể nói nổi.
Chẳng lẽ không phát hiện?
Vậy lại càng không thể nào.
Chỉ dựa vào thủ đoạn và thực lực của người này, vào khoảnh khắc Chân Vô Cực lộ ra khí tức trong núi e rằng đã biết rồi mới phải.
Lễ nào Chân Vô Cực không được sủng ái?
Vậy lại càng không thể, bọn hắn đã từng điều tra chuyện đó, Chân Vô Cực cuồng vọng quả thật cũng có lý do để cuồng vọng, bởi vì quả thật Chân Vô Cực là tôn tử mà Chân Kiến yêu thương nhất.
Thêm vào việc Chân Kiến cực kì bênh vực người mình, cho nên nếu hắn biết Chân Vô Cực ở đây không thể nào nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái.
"Trừ phi vị trước mắt kia không phải Chân Kiến tiền bối?"
Trình Lập Nguyên không nhịn được nói.
"Câm miệng."
Chân Vô Cực lạnh giọng quát: "Ông ấy là gia gia của ta!"
Mặc cho gương mặt kia và gương mặt trong kí ức của gã khác biệt như trời với đất, nhưng Chân Vô Cực hoàn toàn không muốn chấp nhận hiện thực này.
Khó khăn lắm mới đợi được gia gia xuất thế trở lại, Chân Vô Cực gã có thể hoành hành Hoang Giới, thậm chí chẳng thèm coi Hoang Môn ra gì, sao có thể chết non giữa đường được?
Gã nhanh chóng bay lên, đuổi theo hướng Dịch Phong rời đi.
Chính vào lúc gã vừa bay lên, tiếng vút phá không lại truyền đến.
Ánh mắt Chân Vô Cực sáng lên, gương mặt tràn ngập vẻ kích động.
"Haha, ta đã nói mà, sao gia gia lại không thấy ta được, chẳng phải ông ấy đến tìm ta rồi sao?"
Chân Vô Cực cười lớn.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm một tiếng, Chân Vô Cực bị đụng nát.
Chỉ còn lại cái đầu lăn lốc dưới đất, hai tròng mắt trợn to giăng đây tơ máu.
"Tại... tại sao?"
Cái miệng kia há to, truyền ra âm thanh yếu ớt.
Đến khi chết gã cũng không hiểu được, gia gia thân yêu của gã tại sao lại đụng chết gã.
"Hửm?"
"Đụng trúng thứ gì rồi sao?"
Dịch Phong đang đi đến thành Hoang Vu để ăn trưa dừng lại giữa không trung, sau đó đáp xuống đất.
Nhảy đến trước mặt Mạn Mạn, quan sát tỉ mỉ trạng thái của Mạn Mạn, phát hiện trên người nó không có dấu vết bị đuung5 trúng, lật cặp mắt cá chết mơ màng sắp ngủ kia, không nhúc nhích.
"Áo giác!"
Dịch Phong xoa cằm không để ý nữa, cưỡi Mạn Mạn tiếp tục đi đến thành Hoang Vu.
Mà lúc này Trình Lập Nguyên nhìn Chân Vô Cực chỉ còn lại cái đầu suýt nữa sợ đến vỡ mật, ông ta quỳ mà cả người đổ mồ hôi lạnh ngã xuống đất, sắc mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Ông ta không ngờ Chân Vô Cực ngông cuồng vênh váo cứ như vậy chết đi?
Loại kinh hoảng này quả thật rất khó để hình dung.
Nếu hình dung bằng câu nói của Dịch Phong, e rằng giống như một người sống sờ sờ vừa nói chuyện với ngươi, ngay sau đó đã bị xe đụng thành đống bùn nhão trước mặt ngươi rồi.
Thậm chí loại hoảng sợ này còn lớn hơn nữa.
Châm Vô Cực là Chân Tiên!
Một Chân Tiên bị đụng chết, loại chuyện này nói ra e rằng chẳng ai tin.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng phải Chân Vô Cực là tôn tử mà Chân Kiến yêu thương nhất sao?
Gia gia đụng chết tôn tử?
"Không không không, không thể nào..."
Trình Lập Nguyên lắc đầu, tuy Chân Kiến không phải người tốt gì nhưng tuyệt đối sẽ không giết chết tôn tử duy nhất này, hơn nữa hắn cũng không lý do làm điều đó.
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Lập Nguyên lẩm bẩm, khổ sở suy nghĩ.
Ngay sau đó, dường như ông ta nghĩ đến gì đó, ánh mắt bỗng dưng trợn to.
"Người này chắc không phải là Chân Kiến rồi nhỉ?"
Suy nghĩ như vậy, Trình Lập Nguyên vội vàng lấy ngọc giản ra.
Trong ngọc giản.
Có tài liệu và bức họa của Chân Kiến mà bọn hắn tra được.
Vừa nãy khi đi đến Trình Lập Nguyên cũng chỉ tùy ý liếc một cái, cho nên cũng không chú ý nhiều lắm.
Bây giờ nhìn lại bức họa, nhớ đến người ban nãy, hoàn toàn không thể nói là giống được, quả thật là chẳng có chỗ nào tương tự cả.
Hơn nữa.
Trình Lập Nguyên đột nhiên nhớ lại, vừa rồi y phục mà người đó mặc hoàn toàn không phải y phục của Hoang Giới ông ta.
Mà là của Trận Giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận