Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2321: Khách (2)

“Ở trong chiến hỏa khủng bố đó, cho dù chúng ta là tu sĩ, cũng hiếm có người có thể có sức tự bảo vệ, huống chi là dân chúng tầm thường?”
“Bởi vì có cái gọi là, tổ bị phá có trứng nào là lành? Một khi đại chiến bạo phát, vạn vật sinh linh đều bị cuốn vào trong đó, bách tính tử thương cũng khó mà tính toán hết!”
“Đến lúc đó, ngay cả sơn thôn nhỏ này, cũng sẽ bị chiến hỏa độc hại, cho dù ngài và tôn phu nhân tu vi cao thâm, có thể bảo vệ mình an toàn, nhưng trẻ con phụ nữ người già ở bên trong thôn này, phải làm thế nào mới có thể có chút đường sống?!”
Nói đến cuối cùng, Lạc Hà Đồ đứng dậy ôm quyền, quỳ xuống đất hành lễ!
“Dịch đại hiệp!”
“Cầu xin ngài nể mặt thiên hạ thương sinh, xuất hủ tương trợ lần này, tương lai Lạc Hà Đồ ta làm trâu làm ngựa, cũng chắc chắn báo đáp phần ân tình đại nghĩa này!”
Nhìn thấy Thái tử không tiếc quỳ xuống đất muốn xin giúp đỡ, trong mắt Dịch Phong và Bạch cô nương đều run lên.
Hắn nhìn kỹ mấy giây, trong mắt Lạc Hà Đồ đã chuyển hồng, đã không còn phong độ nho nhã vừa rồi, biểu cảm lo lắng lộ rõ trên mặt.
Lập tức, Dịch Phong lâm vào âm trầm.
Cho dù đối phương có hiềm nghi trói buộc đạo đức, nhưng lời nói đúng thật sự là hoàn toàn chính xác, quả thật nếu như tương lai bạo phát đại chiến hai hoàng triều, sơn thôn nhỏ này ở giữa hai nước, chắc chắn sẽ hóa thành đất vụn!
Trẻ con trước kia không ngừng vui cười…
Thôn xóm chim hót hoa nở.
Tất cả mọi thứ, đều sẽ bị chiến hóa thiêu hủy!
Càng nghĩ càng rầu rĩ, tâm tư Dịch Phong bắt đầu dao động.
Đúng vào lúc này.
Trong thôn lờ mờ truyền đến tiếng cười vui của trẻ con càng ngày càng gần, thậm chí mấy quỷ nghịch ngợm đã chạy đến trước cửa, tò mò đi vào bên trong nhìn quanh cười hỏi.
“A Ngốc tiên sinh, hôm nay có đi học không?”
“A Ngốc ca ca, huynh đang làm gì vậy?”
“Những người này là ai?”
Nhìn ánh mắt ngây thơ tò mò của mấy đứa trẻ ngòi cửa, đột nhiên trong lòng Dịch Phong run lên, tay cũng không tự giác nắm chặt lại.
Biểu cảm và động tác bé nhỏ kia, tất cả đều bị Bạch cô nương ở bên cạnh yên lặng nghe đã lâu đặt ở trong mắt, nàng lặng lẽ vươn đôi tay ngọc, ôn nhu đáp ở trên tay của Dịch Phong, trong mắt tràn ngập nhu tình nhìn chăm chú, tràn đầy ánh sáng kiên định cổ vũ.
Cho dù chưa nói một lời, nhưng đã vượt qua ngàn vạn lời nói.
Cuối cùng.
Dịch Phong khẽ thở dài một hơi, nhìn Lạc Hà Đồ gật đầu đồng ý.
“Được, ta đồng ý với ngươi.”
Thấy Dịch Phong gật đầu lên tiếng, Lạc Hà Đồ đứng dậy ôm quyền vô cùng kích động.
“Đa tạ Dịch đại hiệp! Đa tạ!”
Dịch Phong lại vô cùng bình tĩnh, đi thẳng vào vấn đề lên tiếng hỏi.
“Tuy ta đồng ý với ngươi, nhưng việc này cũng không dễ dàng.”
“Nội tình hai đại hoàng triều các ngươi thâm hậu, thuộc hạ càng là cao thủ nhiều như vậy, cho dù ta có chút tu vi, cũng khó có thể dùng sức mạnh một người xoay chuyển chiến cuộc, ta phải làm thế nào mới có thể ngăn cản được đại chiến này phát sinh?”
Nghe xong, thần sắc Lạc Hà Đồ trở nên trang nghiêm.
Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía mấy đứa trẻ tò mò ở ngoài cửa, ánh mắt ra hiệu với mấy tên tùy tùng, tùy tùng lập tức hiểu ý, lấy ra mấy viên đan dược ngọt ngào, dỗ mấy đứa trẻ nhảy cẫng hoan hô rời đi.
Đợi đến khi cửa sân yên lặng đóng lại, bên người không còn có người nào quấy nhiễu.
Lạc Hà Đồ mới thấp giọng hành lễ, nói rõ điểm mấu chốt.
“Dịch đại hiệp.”
“Việc này đối với người ngoài có lẽ khó như lên trời, nhưng ngài nhất định có thể làm được!”
“Lúc trước có một người thanh niên nhiều lần đến đây bái phỏng ngài, người kia chính là lục hoàng tử Âu Dương Vũ của Đông Linh hoàng triều, người này bụng dạ cực sâu suy nghĩ kín đáo, làm việc càng là tàn nhẫn độc ác, ẩn nấp ở nước ta nhiều năm, trước đây không lâu mới bại lộ thân phận!”
“Âu Dương Vũ này ở Đông Linh hoàng triều rất có danh vọng, có thể bước lên vị trí trữ quân, ngài đối với hắn có ân cứu mạng, hắn lại cực kỳ ngưỡng mộ ngài, chỉ cần ngài thuận nước đẩy thuyền đi theo hắn rời đi, nhất định có thể tìm hiểu được tình báo quan trọng của Đông Linh hoàng triều!”
“Tương lai, chỉ cần ngài mai phục ở bên cạnh Âu Dương Vũ, cho dù Đông Linh hoàng triều hắn có cao thủ nhiều như mây, chúng ta vẫn như trước có thể dự liệu được tiên cơ, cứ tiếp tục như thế, chiến lực giữa hai nước chúng ta sẽ khôi phục lại trạng thái cân bằng lúc trước, đương nhiên đại chiến cũng khó mà xảy ra.”
Nghe thấy lời này, Dịch Phong rơi vào trầm tư.
Quả thật, nằm vùng ở Đông Linh hoàng triều đúng là diệu kế hàng đầu, nhưng loại chuyện này thật sự quá hung hiểm, chỉ cần có chút không cẩn thận bại lộ thân phận, sẽ phải chịu họa sát thân.
Trước đây, Dịch Phong cũng không sợ chết, nhưng sau khi có điều cần lo lắng, hắn cũng khó mà giống như lúc trước thẳng tiến không lùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận