Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1999: Hóa ra là ngươi (1)

“Trên trấn còn có rất nhiều trẻ em đợi ta lên lớp, trước mắt kỳ nghỉ buổi sáng sắp hết rồi, một lát nữa ta phải trở về học đường, chuyện tham quân, thứ cho không thể tuân theo mệnh lệnh.”
Lời nói bình tĩnh khó phân biệt được vui giận, nhưng lúc này lại có chút gay gắt.
Thân là thiên kim phủ thành chủ, lời nói của Trần Vũ Hân chính là vương pháp, chưa bao giờ có người dám từ chối, càng đứng nói từ chối ngay tại chỗ một cách khinh thường như vậy!
Đây là đang đánh vào mặt Trần Vũ Hân!
Nhất thời sắc mặt Trần Vũ Hân âm trầm, một tay rút ra nhuyễn kiếm ở bên hông!
“Vút!”
Thanh kiếm giống như thanh xà lao ra, mũi kiếm lạnh lẽo trực tiếp chém về phía chén trên bàn trà!
Chưa hết cái chớp mắt, trường kiếm đã ở ngay trước mắt, khoảng cách đến tay phải Dịch Phong đang cầm chén trà chỉ có một thước, trước mắt sắp đâm vào, chỉ trong một hơi thở máu đã bắn tung tóe bốn phía!
Trưởng trấn và lão tộc trưởng kinh hãi đến sắc mặt đại biến, không khỏi nín thở!
Loại quyền thế lúc nào cũng có thể quyết định sống chết của người khác, kết hợp với sự sát phạt quyết đoán tàn nhẫn, bất kỳ người nào cũng khó mà bình tĩnh ứng đối, cho dù nhuyễn kiếm còn chưa đâm vào, nhưng đã đủ khiến cho người đời kinh hãi.
Hai lão giả sợ hãi mở to mắt, cũng là chuyện bình thường.
Trần Vũ Hân đến hứng thú nhìn sang một bên cũng không có.
Trong ánh mắt nghiền ngẫm của Trần Vũ Hân, chỉ có Dịch Phong.
Cổ quái là.
Nàng ta đắc ý cầm kiếm uy hiếp một lát, Dịch Phong vẫn ngồi yên lặng như trước, người này đừng nói là bị dọa đến thay đổi sắc mặt, trong mắt đến một chút dao động cũng không có, thậm chí vẫn còn đang tự rót trà cho mình.
Trần Vũ Hân nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên, đã không kìm chế được mà ầm thầm kinh ngạc.
Kỳ quái…
Kỳ quái.
Thư sinh này đúng thật là gan lớn bằng trời, thế mà lại không sợ chết?
Bắt đầu từ khi Trần Vũ Hân hiểu chuyện nắm quyền, còn chưa bao giờ gặp người liên tục làm trái ý mình, càng chưa từng gặp trên đời này có người không sợ chết, nhưng mà hai chuyện này lại đều rơi vào trên người một thư sinh yếu ớt, đúng thật là không thể tin được.
Đột nhiên.
Tức giận trong lòng Trần Vũ Hân tiêu tán đi không ít, lại cảm thấy vô cùng thú vị, giống như là phát hiện một món đồ chơi mới lạ, tốt hơn nhiều loại nịnh nót bợ đỡ ở Nghiệp Thành.
Nhìn kỹ hơn một chút.
Trần Vũ Hân càng ngày càng cảm thấy hứng thú, nàng ta thu trường kiếm lại khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng.
“Thú vị.”
“Thư sinh nhà ngươi, đúng là đặc biệt.”
Lên tiếng khen ngợi một câu, trong đôi mắt lạnh lùng nhìn thêm tia sáng khác, không còn chứa được bất kỳ người nào ở bên cạnh nữa, phất tay để cho mọi người lui xuống, đến hộ vệ của nàng ta cũng là như thế.
“Tất cả các ngươi lui xuống.”
“Không có mệnh lệnh của bản tiểu thư, bất kỳ người nào cũng không được đi vào làm phiền.”
Tay ngọc khẽ phất, không cho phép nghi ngờ.
Lão tộc trưởng và trưởng trấn nghe thấy giật mình, bọn họ không hiểu, tính tình của đại tiểu thư này tại sao lại kỳ lạ như thế, lật mặt giống như là lật sách vậy, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc nàng ta định làm gì.
Nhưng mệnh lệnh đã phát ra, đến hộ vệ bên cạnh cũng đều hành lễ đáp lại, đám người ngoài bọn họ sao dám trái lệnh?
Mọi người cùng hành lễ lui ra, xung quanh không còn người nào khác.
Không có người thường chướng mắt làm phiền, dường như tâm tình của Trần Vũ Hân tốt hơn rất nhiều, ngồi đối diện gốc cây hòe, nhìn thẳng vào thư sinh xa lạ này.
Rót trà đẹp như tranh vẽ, ngồi tĩnh lặng như tùng.
Cho dù chỉ là người bình thường, Trần Vũ Hân lại là càng nhìn càng thuận mắt, đến những tức giận lúc trước cũng đều ném hết ra ngoài, bất tri bất giác lộ ra nụ cười.
Mãi cho đến khi Dịch Phong tự mình uống mấy chén trà.
Vị đại tiểu thư này mới lộ ra mấy phần tính cách cưng chiều, mày liễu khẽ chau lại lên tiếng chất vấn.
“Thư sinh nhà ngươi, đúng là vô lễ.”
“Bản tiểu thư cùng ngươi ngồi ở chỗ này như thế, có thể nào cũng được xem như là khách nhân, nếu như ở Nghiệp Thành, không biết có bao nhiêu công tử giành nhau xông đến chiếu cố, ngươi lại tự rót tự uống?”
Dịch Phong không hề ngước mắt lên, rót trà nhàn nhạt đáp lại một câu.
“Cô nương.”
“Trà giống như người, biến hóa ngàn vạn, mỗi một người đều có trà thích hợp với bản thân, đương nhiên cũng có trà khó uống. Trà của ta, sợ rằng cô nương uống không quen.”
Dùng nụ cười để đối đãi, nhưng lại bị hất một nắm bụi.
Nhất thời kiên nhẫn của Trần Vũ Hân tiêu tán đi phân nửa, thay vào đó lại bày ra tư thế của đại tiểu thư lúc trước.
“Hừ.”
Cười lạnh một tiếng, đôi mắt phượng lộ ra mấy phần tàn nhẫn.
“Bớt nói lời thừa.”
“Những lời nói lúc nãy, ngươi hẳn cũng đã nghe thấy rồi. Nghiệp Thành ta đúng vào lúc cần dùng người, ngươi nhất định phải rời khỏi trấn Thanh Hà để tham quân, bản tiểu thư không hề có ý thương lượng với ngươi, đây là mệnh lệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận