Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 285: Lão Vương khỏe không?

Không ngờ rằng người tới đây lại là nhân vật lớn đến như vậy.
Đệ Ngũ Trường Không và Vân Tiên Khuyết là thiên tài mà toàn bộ Ninh Sa công nhận, không chỉ có thân phận cao quý, thiên phú nghịch thiên, sở hữu thực lực đạt tới Võ Tông đỉnh phong.
Mà ngoài hai người bọn họ ra, Đệ Ngũ Trận, Dương Mộc và Dương Sâm thì càng không cần phải nói.
Là cường giả cấp Võ Tôn hàng thật giá thật!
Với Lý Nhất Hàm mà nói, những người này tuyệt đối là nhân vật lớn, ngày thường nàng chỉ có thể ngước mắt trông lên.
Mà đội hình này của bọn họ tập trung lại với nhau, quả thật khiến người ta cảm thấy bất lực.
Ở trước mặt những người này, chỉ sợ đám người Vinh thịt heo muốn chạy, cũng không chạy được.
Thế nhưng mà nàng chỉ là một cường giả cấp Võ Vương nho nhỏ, chỉ có thể bó tay chịu trói, cũng chỉ có thể cầu nguyện cho đám người Vinh thịt heo khi bị hai đại thế lực này vây đánh, có thể toàn thân mà lui.
“Phong Vân Cốc và Xuy Tuyết Sơn Trang không hổ là hai thế lực lớn, tới nhanh thật!”
“Đúng vậy, không chỉ hai đại thiên tài đến, mà còn có ba vị trưởng lão cấp Võ Tôn!”
“Đội hình bậc này, thật là kinh khủng!”
“Hừ, để ta xem mấy lão già kiêu ngạo kia kế tiếp làm thế thế nào mà kiêu ngạo được nữa!”
“Chỉ sợ đến lúc đấy sẽ bị dọa sợ mà trực tiếp quỳ xuống!”
Mọi người ở đây đều thốt ra tiếng thảo luận sôi nổi.
Mà Trình Vũ mặt mũi bầm dập giờ phút này hưng phấn đến dị thường.
“Mấy cái lão già này, cao thủ của Phong Vân Cốc và Xuy Tuyết Sơn Trang chúng ta tới rồi, chờ chút nữa thôi, thì các ngươi phải quỳ xuống mà kêu cha gọi mẹ!”
Trình Vũ nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Mà đám người của Vân Tiên Khuyết và Đệ Ngũ Trường Không từ xa bay tới quan sát tới nơi, phát hiện đệ tử trong môn đều bị thương, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
Vậy mà động thủ với đệ tử của hai tông môn lớn ở Ninh Sa, đúng là gan to bằng trời!
“Vân Tiên Khuyết, mấy người này dám động thủ với đệ tử của hai phái chúng ta, chỉ sợ thực lực không yếu!” Đệ Ngũ Trường Không truyền âm cho Vân Tiên Khuyết truyền nói.
“Ừ!”
Vân Tiên Khuyết đồng dạng truyền âm ngược lại nói: “Xem ra lúc này chúng ta phải liên thủ với nhau rồi.”
“Đúng vậy.”
Đệ Ngũ Trường Không nghiến răng nghiến lợi, truyền âm nói: “Trước mặt nhiều người như vậy, đả thương đệ tử của chúng ta, nếu là không nghiêm khắc dạy dỗ những người này nói, chỉ sợ sẽ khiến cho các thế lực khác xem nhẹ hai môn phái chúng ta, cho nên chúng ta hẳn phải lấy thế tựa sét đánh, đánh cho bọn họ không kịp trở mình.”
“Ừ!”
Vân Tiên Khuyết cũng tán đồng gật đầu, đồng thời dặn dò hai người phía sau nói: “Kính xin hai vị trưởng lão cũng ra tay cùng ta.”
Hai người Dương Mộc và Dương Sâm gật đầu.
Dường như cùng lúc đó, cao thủ của hai môn phái lớn lướt trên không trung đi tới, ngưng tụ ra thế công kích.
Trên khắp bầu trời, nguyên khí bao phủ nồng nặc đang dao động.
Khi công kích của bọn họ sắp hạ xuống, toàn bộ mặt đất đều cảm nhận được áp lực cực lớn, những người thực lực hơi yếu, đều có cảm giác dường như phải quỳ xuống ngay tức khắc.
“Kết thúc rồi!”
Cảm nhận được sự dao động mãnh liệt ở trên không trung được, Lý Nhất Hàm khốn đốn dùng tu vi chống đỡ để bản thân có thể đứng vững, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cầu nguyện cho đám người Vinh thịt heo.
Nhiều người như vậy hợp lực thành một đòn.
Thế tựa như muốn đánh cho kẻ địch đả thương đệ tử của hai tông không thể xoay người được.
Vân Tiên Khuyết nghĩ như vậy.
Công kích ở trong tay cách mấy người này càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên.
Hả?
Dáng vẻ của mấy người kia…
Hình như là…
Trời ơi!
Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì đó, không nói hai lời đã xoay người bỏ chạy.
“Hả?”
“Mấy người Phong Vân Cốc này là làm cái quỷ gì vậy?”
Đệ Ngũ Trường Không nhìn đám người Vân Tiên Khuyết đột nhiên chuyển phương hướng, mặt tỏ vẻ ngờ vực.
Sao thế.
Mặc dù không biết đám người Vân Tiên Khuyết xảy ra biến cố gì, nhưng Đệ Ngũ Trường Không nghĩ là, với thực lực của hắn và Đệ Ngũ Trận, vẫn có thể bắt lấy mấy người này.
Từ từ!
Bọn họ là?
Đột nhiên, hắn cũng phát hiện cái gì đó.
Ngay tức khắc mất hồn mất vía, tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
Trong miệng chửi ầm lên: “Vân Tiên Khuyết đê tiện kia, vậy mà lại không nhắc nhở ta sớm hơn.”
Mắng chửi xong, Đệ Ngũ Trường Không và Đệ Ngũ Trận cũng quay đầu bỏ chạy.
“Ha ha.”
“Mấy lão già đáng chết các ngươi, hãy nhận lấy lửa giận của Phong Vân Cốc và Xuy Tuyết Sơn Trang ta đi!” Trình Vũ nhìn chằm chằm đám người Vinh thịt heo mà lớn tiếng kêu gào.
Những người còn lại trên mặt cũng là vẻ cười nhạt, chờ mong kết cục của những người này.
Thế nhưng mà.
Công kích vốn đã dự tính trước lại chậm chạp chưa tới, ngay cả áp lực mà công kích truyền ra cũng đột nhiên nhỏ lại.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Mọi người sinh lòng nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về hướng trên trời.
Này không xem không có gì, vừa nhìn đã thấy vô cùng khủng khiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận