Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1070: Đòn tấn công quét kiếm đơn giản

Truyền tống trận ngoài đảo Ám Ảnh.
Nơi này do Khương Chí dẫn theo nhóm người Lý Hồng Chương đóng giữ, từ sau khi sương đen lan tràn tới nay, toàn bộ đều bị bao phủ bên trong bao gồm cả truyền tống trận.
Nhóm người Khương Chí vốn cho rằng sẽ chết chắc lại kinh hãi phát hiện, những nơi khác đều bị sương đen bao trùm trở nên tối đen duỗi tay không thấy năm ngón, chỉ duy nhất trong phạm vi trăm trượng ở truyền tống trận, hình như có một màn chắn khổng lồ ngăn cách, hoàn toàn cản trở sương mù ăn mòn.
Chuyện này khiến bọn hắn kinh ngạc trước thực lực của Dịch Phong, tiện tay bố trí truyền tống trận ngay cả sương đen ở ngoại vực cũng không làm gì được.
Nhưng cho dù là vậy.
Mỗi ngày bọn hắn canh giữ nơi này vẫn không dám sơ suất như cũ.
Bởi vì cửa dịch chuyển này hoàn toàn nằm trong vùng sương đen làn tràn, khắp nơi đều là ma vật tung hoành cướp đoạt.
Lớp màn chắn vô hình kia tuy có thể ngăn cản sương đen ăn mòn nhưng không thể đề phòng ma vật lẻn vào.
Mấy ngày nay đã có không ít ma vật đến đây tấn công bọn hắn.
Chính vào lúc này trong sương đen tối tăm phía xa truyền đến động tĩnh, càng lúc càng gần bên này.
Chuyện này khiến thần kinh Khương Chí căng thẳng.
Lý Hồng Thiên và Hoang Thanh Thiên sau lưng cũng siết chặt nắm đấm, lấy binh khí ra.
Trong lúc bọn hắn căng thẳng chờ đợi.
Một thanh niên mặc áo bào trắng dẫn theo các loại động vật bước ra khỏi sương đen.
"Đây là?"
"Tiên sinh?"
Nhóm người Khương Chí thấy vậy vừa kinh ngạc lại mừng rỡ.
Không ngờ người từ sương đen bước ra lại là Dịch Phong, trong lòng không khỏi cảm khái tu vi của tiên sinh thật sự đã đạt đến cảnh giới rất cao.
Vậy mà có thể làm lơ sương đen tùy ý đi lại trong sương đen mà không bị ảnh hưởng chút nào.
Phải biết sương đen ngoại giới này như giòi bọ bám trên xương, nói đơn giản hơn một chút chính là giống như một loại kịch độc.
Một khi dính phải không bài trừ được, dần dần sẽ bị ăn mòn đánh mất tâm trí trở thành ma vật.
"Chúng ta bái kiến tiên sinh!"
Nhóm người Khương Chí cung kính bái kiến.
"Mọi người vất vả rồi."
Dịch Phong mỉm cười chào hỏi bọn hắn rồi bước vào truyền tống trận.
Bước vào đảo Ám Ảnh.
Cảnh tượng rơi vào tầm mắt khiến Dịch Phong kinh ngạc.
Trước đây nơi này là hoang mạc hoang vu, cỏ không mọc nổi.
Mà bây giờ hoàn toàn biến thành một thành trấn nhỏ.
Nhà cửa được xây dựng gọn gàng ngăn nắp, sắp xếp chỉnh tề, ở giữa còn có một con đường chính, nhóm người tới lui nối liền không ngớt, không ít người còn bày sạp nhỏ tràn ngập phong vị phố phường.
Một quảng trường khổng lồ được xây dựng cách đó không xa, có không ít bà cô đang nhảy quảng trường.
Vượt qua quảng trường là một cảng nhỏ được xây dựng gần vùng biển đen, ngày nào cũng có thuyền bè ra biển bắt cá.
Đương nhiên bãi cát cũng trở thành nơi thích hợp để nhiều người đến thư giãn, lười biếng nằm trên bãi cát duỗi chân xuống biển, để loài cá đen ngòm trong biển đen gặm lớp da chết dưới chân cũng là một cách thư giãn không tệ.
Nhưng đội bắt cả đang tranh cãi cùng Lỗ Đạt Sanh.
Lý do là khu xử lý phế vật do Lỗ Đạt Sanh quản lý đổ vật bài tiết xuống biển, không ít người chụp cái mũ gây ô nhiễm môi trường lên đầu Lỗ Đạt Sanh.
Lỗ Đạt Sanh vốn không giỏi ăn nói đang tranh luận với người ta đến mức mặt đỏ tai hồng.
"Thật tốt!"
Nhìn thấy tất cả mọi thứ Dịch Phong cảm thấy cực kì thân thiết.
Khác với thế giới ta lừa ngươi gạt bên ngoài, nơi này thật đúng là thế ngoại đào viên!
Bước đi trên đường Dịch Phong và mọi người thân thiết chào hỏi!
Mọi người cũng không quá kinh ngạc và bất ngờ đối với sự trở lại của hắn.
Sau khi trở về hắn nằm trong viện.
Một giấc ngủ.
Chính là ba ngày.
Sau khi thức dậy hắn bèn hành động.
Quyết định phải trừ ma.
Bèn chọn một thanh kiếm vừa ý nhất do mình tạo ra, một người một kiếm lại ra khỏi đảo Ám Ảnh.
Sau khi rời khỏi truyền tống trận, hắn bước đi không mục đích tìm kiếm ma vật có thể chém giết.
Vừa bắt đầu chỉ thấy vài con ma vật len lỏi.
Nhưng khi hắn bước vào một sơn cốc, hắn lập tức phát hiện nơi này ẩn chứa ma vật thành đống.
Yếu!
Quá yếu.
Dịch Phong lắc đầu, vừa bắt đầu còn có chút cẩn thận, nhưng khi phát hiện mình vừa vung kiếm xuống đã đánh bại một nhóm, tay chân của hắn lập tức buông lỏng.
Không có kỹ năng tuyệt đẹp, không có động tĩnh siêu cường, chỉ là từng đòn công kích đơn giản thi triển từ trong tay Dịch Phong.
Trong đầu.
Điểm kinh nghiệm không ngừng tăng lên, Dịch Phong hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết quái.
Cả người rơi vào một loại trạng thái lặp đi lặp lại.
Quét kiếm.
Quét kiếm.
Quét kiếm.
Hệt như treo máy.
Khi thi thể dưới chân chất thành một ngọn núi nhỏ, Dịch Phong lại đổi nơi khác.
Lại là...
Quét kiếm, quét kiếm, quét kiếm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận