Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 597: Ngươi câm miệng cho ta (1)

"Vân Vận Tiên Đế, quả nhiên ngươi không chết, đã lâu rồi không gặp!"
Âm thanh của ba người truyền ra lạnh như băng, cười như không cười mà nhìn Tô Vân Vận.
Nghe được âm thanh này, Tô Vân Vận rùng mình, đột nhiên quay người nhìn về phía ba người sau lưng, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Các ngươi."
"Là người của Trần Di Chân?"
Chân Tô Vân Vận hơi lui về phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm trọng hỏi.
"Không sai, chính là chúng ta!" Ba người cười lạnh.
Nhận được lời xác nhận này, chân mày Tô Vân Vận càng nhíu chặt hơn.
Nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, Trần Di Chân hãm hại nàng tới chết kia cũng biết được nàng chuyển sinh, thậm chí còn phái người đuổi tới đây muốn đuổi cùng giết tận.
"Hôm nay chúng ta tới chính là muốn giải trừ mối lo cho Di Chân Tiên Đế, miễn trừ hậu hoạ!"
Thần sắc ba người lạnh lẽo, từng bước từng bước đi về phía Tô Vân Vận.
"Hừ, nếu Trần Di Chân tự mình xuất hiện ở trước mặt ta thì có thể sẽ khiến ta phải kiêng kỵ ba phần, nhưng mà chỉ dựa vào ba tên phế vật các ngươi, thật sự cho rằng có thế đối phó với ta sao?" Nhìn thấy ba người bước tới, Tô Vân Vận trầm giọng nói.
"Ha ha ha!"
Một lão giả trong đó phá lên cười.
"Tô Vân Vận ơi Tô Vân Vận, nếu là ngươi của lúc trước thì hoàn toàn có thể dùng một ngón tay là nghiền chết được chúng ta, nhưng mà hiện giờ thì sao?"
"Thật sự cho rằng ngươi vẫn là ngươi của trước kia, tưởng chúng ta cái gì cũng không biết sao!"
Lão giả cười nói, lập tức khiến cho Tô Vân Vận sầm mặt lại.
Nàng vốn định lừa ba người này một chút để cho mình tranh thủ thời gian nghĩ ra biện pháp ứng đối, lại không ngờ được rằng bị mấy người này nói một lời đã phá được.
"Đừng có tiếp tục giãy giụa vô ích nữa, buông tay chịu trói đi".
Thần sắc ba người lạnh lẽo, bao vây xung quanh, lần lượt bức tới chỗ Tô Vân Vận.
Giây tiếp theo.
Ba người đồng thời ra tay, công kích cường đại, xảo trá bao phủ về phía Tô Vân Vận.
Sắc mặt Tô Vân Vận thay đổi.
Nàng muốn lùi lại, thế nhưng phía sau mình lại là võ quán.
Nếu như tiến vào võ quán bị ngăn chặn, với trạng thái niết bàn hiện giờ của nàng, vậy chính là đi vào ngõ cụt.
Còn về những gì Lâu Bản Vĩ nói lúc trước, nàng hoàn toàn xem thường.
Ba người trước mắt này ít nhất cũng là Thiên Tiên.
Nàng cũng không cho rằng một tòa võ quán của phàm nhân lại có thể giúp nàng chống đỡ được Thiên Tiên.
Cũng may, nàng trọng sinh một lần cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị gì.
Bàn tay nhanh chóng lấy ra một quyển trục, sau đó mở ra.
Chỉ trong một thoáng, Tô Vân Vận đã biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, được truyền tống đến bên ngoài Bình Giang thành.
Ba người kia vồ hụt.
"Hừ, đã sớm nghĩ tới ngươi có thể sẽ có thủ đoạn này, cũng may chúng ta cũng không phải không có chuẩn bị".
Lão giả nở nụ cười lạnh lẽo, lấy ra một cái la bàn.
La bàn lập lòe tia sáng, hơi rung động, sau đó chỉ về một phương hướng.
"Không xa lắm, đuổi theo!"
Ba người ngay lập tức hóa thành ba vệt sáng, đuổi về phía bên ngoài Bình Giang Thành.
Ổ trạng thái niết bàn là tình huống không có tu vi.
Cho dù kiếp trước Tô Vân Vận có là Tiên Đế cao quý, nắm giữ rất nhiều thủ đoạn thì cũng không có khả năng chạy thoát khỏi ba tên Thiên Tiên.
Chỉ sau hai nhịp hô hấp, Tô Vân Vận đã bị đuổi kịp.
"Ha ha, Tô Vân Vận, xem ngươi có thể chạy trốn đi đâu!
Trong nháy mắt ba người đã bao vây Tô Vân Vận, truyền ra âm thanh lạnh như băng.
"Tinh la bàn, khó trách!"
Tô Vân Vận gắt gao nhìn vào la bàn trong tay lão giả, lông mày chau lại, bởi vì chỉ cần có cái Tỉnh la bàn này ở đây, đã có thể khóa chặt khí tức của nàng, vậy thì nàng có chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ bị ba tên này đuổi kịp.
"Làm sao bây giờ."
Tô Vân Vận nắm chặt bàn tay ngọc thon dài, móng tay sắc bén cắm vào trong da thịt, nàng cắn môi đỏ, vẻ mặt tràn ngập không cam lòng.
Thật không dễ dàng gì nàng mới sống lại một đời, vốn dĩ cho rằng có thể đi lên đỉnh cao một lần nữa, lấy lại thứ vốn thuộc về mình, nhưng lại không ngờ nhanh như vậy đã bị kẻ địch tìm tới.
Chẳng lẽ thật sự phải chết sao!
Nàng hận, hận ông trời bất công.
Thế nhưng ngay tại lúc nàng cho rằng mình chắc chắn phải chết, sương mù trong đêm tối nhàn nhạt tản đi, bỗng nhiên một người mặc hắc bào từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước người nàng.
"Là hắn?"
"Là tên lùn người phàm kia?"
"Sao hắn lại xuất hiện ở đây?"
Bóng lưng quen thuộc này vừa mới xuất hiện, Tô Vân Vận đột nhiên mở to hai mắt nhìn, bật thốt lên âm thanh không thể tin.
"Ba tên rác rưởi các ngươi, muốn giết người, trước tiên đã được ta đồng ý chưa?"
Người mặc hắc bào ngẩng đầu chống nạnh, trầm giọng chất vấn.
"Ngươi là ai?"
Lâu Bản Vĩ xuất hiện mà không có dấu hiệu nào, lập tức khiến cho ba lão giả híp mắt lại, truyền ra âm thanh chất vấn.
"Ta, Lâu Bản Vĩ".
Lâu Bản Vĩ chống nạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận