Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1862: Gây ra chuyện lớn (2)

“Quả thật như lời ngài nói, việc đến nước này có nhường nhịn nữa cũng không thể xoay chuyển, chi bằng dứt khoát liều với ông ta! Dù sao chúng ta nắm Lưu Hạo Thiên trong tay cũng có chút cơ hội sống sót, chúng ta bằng lòng cùng tiến cùng lui với tiền bối!”
Lời này vừa thốt ra, nhóm người phía sau đồng loạt ôm quyền đáp!
“Chúng ta bằng lòng cùng tiến cùng lui với tiền bối!”
Khi trước tận mắt nhìn thấy không ít đồng môn bị giết chết, bị hiện thực ép buộc, ban nãy bọn hắn không dám trở mặt với Lưu Hạo Thiên, lúc này đã có cơ hội báo thù cũng không còn lựa chọn nào khác, tất cả tu sĩ đều nhiệt huyết cắn răng!
Người tu đạo trời sinh đã nghịch lại ý trời, chưa từng sợ hãi phải liều mạng!
Mắt thấy mọi người đều giác ngộ, Dịch Phong cũng nghiêm túc gật đầu.
“Được, chúng ta liều với ông ta!”
Nói đoạn, Dịch Phong nhìn về phía chân núi trầm giọng dặn dò.
“Các ngươi phải canh chừng kỹ đám người kia, tuy bọn hắn bị thương nhưng tuyệt đối không được lơ là, nếu có bất kỳ động tĩnh gì lúc nào cũng có thể truyền tin cho ta.”
Trưởng lão liên tục đồng ý.
“Xin tiền bối yên tâm, bọn hắn đã trọng thương, lát nữa chỉ cần sử dụng thủ đoạn phong ấn tu vi, chắc chắn bọn hắn sẽ phải yên lòng ở đây đào mỏ, tuyệt đối không chút sai sót!
Nghe thấy câu này, Dịch Phong mới yên lòng gật đầu.
Tiểu tử họ Lưu kia rất thích ra vẻ nên để hắn ta trải nghiệm nỗi khổ hiện thực, chữa trị cái tật xấu này, hi vọng ông già của hắn ta sẽ sớm đến đây, đừng làm người ta thất vọng.
Sau khi dặn dò vài câu, Dịch Phong lại lần nữa chậm rãi đi xa.
Nhìn ánh sao lóe lên nơi chân trời phía xa, Thần Đạo tông và thợ mỏ Hắc Long đều sợ hãi thán phục.
Vị tiền bối này thật sự thủ đoạn sâu không thể lường.
Mỏ quặng lại tiếp tục vận hành, trong lòng mọi người đều bị bao trùm bởi đại chiến sắp đến, ít nhiều cũng có chút căng thẳng, ngay cả trưởng lão cũng tự mình canh giữ mỏ quặng sụp đổ kia, thời khắc nào cũng nhìn chằm chằm nhóm người Lưu Hạo Thiên.
Lưu Hạo Thiên tôn quý đến mức nào, cho dù tu vị bị phong ấn cũng không thể thay đổi vẻ kiêu ngạo.
“Khốn kiếp!”
“Đám tiện dân các ngươi, dám dựa vào người ngoài để bổn công tử đào mỏ?!”
Vừa nói xong, trưởng lão tức đến độ sắc mặt u ám.
Nhớ lại lời dặn dò của Dịch tiền bối, ông ta như có sức mạnh, lại nghĩ đến mối thù đồng môn bị giết, lửa giận lập tức bốc lên!
Ra vẻ cái con mẹ nó!
Lão tử bất kỳ lúc nào cũng có thể huyết chiến, chết cũng chẳng sợ, còn phải xem sắc mặt của thứ chó má nhà ngươi sao!
Càng nghĩ càng tức, trưởng lão trực tiếp cắn răng vung roi!
“Mẹ nó ngươi mới là tiện dân, cả nhà ngươi đều là tiện dân!”
Vài tiếng chát chát vang lên giòn giã, Lưu Hạo Thiên đau đến mức hít khí lạnh, trong lòng không ngừng dâng lên nỗi nhục nhã, cắn răng khiêng khoáng thạch, nhớ kỹ mối nhục này trong lòng!
Sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ truyền tin cho phụ thân, nghiền xương đám tiện dân này thành tro bụi!
“Vút!”
Ánh sao lóe về phía tiểu thành, Dịch Phong lại lần nữa bước vào tửu lâu.
Quen cửa quen nẻo đi lên tầng cao nhất đã trông thấy Quy Vạn Hải đang uống trà, mỉm cười nhìn về phía hắn.
“Dịch huynh, chuyện của huynh giải quyết nhanh như vậy à?”
Dịch Phong xua tay với vẻ cạn lời, mỉm cười ngồi xuống.
“Ài.”
“Đừng nhắc nữa, chẳng quả chỉ là chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, không nói cũng chẳng sao.”
Nghe vậy, Quy Vạn Hải khẽ gật đầu.
Vừa tự tay rót trà cho Dịch Phong, vừa mỉm cười an ủi.
“Thì ra là chuyện nhỏ, chẳng trách Dịch huynh không cần ta đi cùng.”
“Nếu không phải chuyện gì quan trọng, ta cũng không nhắc nữa, chờ đến tối uống thêm chập nữa, hôm sau ta phải đi rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại Dịch huynh.”
Dịch Phong thuận miệng nói, Quy Vạn Hải cũng không nghĩ nhiều.
Theo hắn ta thấy.
Tu sĩ bình thường như Dịch Phong, nhiều nhất cũng chỉ là chút ân oán va chạm thôi, cho dù có chuyện liên quan đến sống chết, hắn ta cũng đã tặng nhuyễn giáp hộ thân, tuyệt đối không có gì nguy hiểm.
Cho dù có đại nạn gì đó, trong mắt hắn ta cũng không đáng nhắc đến, chỉ cần không giao đấu với thế lực đỉnh cao, nếu Dịch Phong lên tiếng hắn ta tiện tay cũng có thể dẹp yên.
Đương nhiên Dịch Phong chắc chắn không thể tiếp xúc đến tầng lớp đó được.
Sau này nếu có cơ hội sẽ dẫn hắn đi trải nghiệm một phen.
Tri kỷ chính là như thế, lẳng lặng nâng đỡ, cố hết sức cứu giúp khi gặp nguy hiểm, không màng đến thân phận cao thấp, cũng không nhắc đến bối cảnh xuất thân, đây mới là tình bạn chân chính.
Nghe A Quy cảm khái, Dịch Phong mỉm cười hào phóng.
“Chỉ cần Quy huynh muốn uống, ta sẽ theo đến cùng.”
“Huynh và ta vừa gặp như đã quen lại là người cùng chí hướng, thật sự hiếm khi gặp được nhau, cho dù tương lai mỗi người một phương, tình bạn này cũng khắc ghi trong tim chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận