Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1710: Mây đen tan đi sẽ nhìn thấy ánh trăng (2)

“Kỳ quái…”
“Thiên thời, địa lợi đầu đủ, chỉ có nhân hòa là khó mà nhìn thấu, hơn nữa còn không có một chút hiển lộ nào, loại kỳ quái như thế này chưa nhìn thấy bao giờ.”
Quách Vũ Thông nhìn kỹ bản đồ sao giữa sân, trầm ngâm thật lâu phất tay lên tiếng.
“Bỏ đi.”
“Bây giờ ưu thế ở ta, đại cục trong đảo đã định, chỉ một nhân hòa nho nhỏ có chút kỳ quái, cũng khó có ảnh hưởng gì, ở trước mặt xu thế đất trời, bất luận kẻ nào cũng không làm được gì!”
Âm thanh bá khí vang vọng, tất cả mọi người kích động.
Ẩn nhẫn vạn năm, cuối cùng cũng là may đen tan đi nhìn thấy ánh trăng!
Đúng lúc này.
Đệ tử được phái ra ngoài vội vàng chạy đến, ôm quyền bẩm báo!
“Khởi bẩm thái thượng trưởng lão, tông chủ.”
“Đệ tử đã tìm hiểu, Chí Dương Thiên Tông trống rỗng, không nhìn thấy thân ảnh của tất cả trưởng lão!”
Nghe xong.
Quách Vũ Thông vung tay lên!
“Tốt!”
“Dẹp yên đảo Dương Quang, bắt đầu từ Chí Dương Thiên Tông! Người của Ngũ Hành Môn nghe lệnh, lập tức xuất phát!”
Thuận theo hiệu lệnh uy nghiêm vang lên.
Môn nhân quanh năm khiêm tốn đều bạo phát khí thế bất phàm, dưới sự dẫn dắt của Quách thần toán và Đồng tông chủ, mọi người trùng trùng điệp điệp đánh về phía Chí Dương Thiên Tông.
Lật bàn khởi thế, chính là ngày hôm nay!
Mấy canh giờ sau.
Người của Ngũ Hành Môn chết!
Chỉ còn sót lại một mình Quách Vũ Thông.
Nhìn thi thể ở xung quanh, đến ái đồ Đồng Quy Hải hắn coi trọng nhất, nằm trên mặt đất chết không nhắm mắt, trong mắt Quách Vũ Thông đầy tơ máu!
Nhưng khi hắn nhìn chấp sự Chí Dương Thiên Tông đứng trước mặt, trong mắt tràn ngập sợ hãi và chấn kinh!
Người đứng trước mắt không có chút thanh danh nào, nhiều nhất chỉ là một nhân vật râu ria.
Lúc này, cũng là cả người dị sắc sức mạnh đại đạo đan xen, tản ra uy áp khiến người khác hít thở không thông, có phong phạm kiêu ngạo của Cửu Đạo Tôn Giả ở trong truyền thuyết, mỗi một bước bước đến đều giống như Tử Thần!
“Cộc, cộc, cộc…”
Nhìn thân ảnh thâm trầm đáng sợ đi đến, Quách Vũ Thông kinh hãi đến trong mắt phát run.
“Không thể nào…”
“Ngươi chỉ là một nhân vật râu ria, làm sao có khả năng mạnh như thế!”
Tiếng kinh hô vang lên.
Chấp sự khác ở trong tông môn cũng bị kinh động, nhưng lại thật sự giống như nghe được chuyện cười nào đó, mỉm cười khinh thường nhìn người đứng ở đối diện, khí tràng khủng bố không ngừng bạo phát.
Tất cả dị sắc đan xen quanh người, trên người mỗi người đều mang theo nhiều tầng sức mạnh đại đạo!
Quách Vũ Thông lại chấn kinh lần nữa, sắc mặt đã trở nên tái nhợt!
Hắn không thể tin được tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, cũng không hiểu rốt cuộc là phân đoạn nào xảy ra vấn đề, một màn trước mắt đã vượt xa khỏi nhận thức của hắn.
Một nhóm chấp sự tại sao lại có thể mạnh như thế.
Hắn đau khổ suy nghĩ không thông, vô thức nắm tay động thủ pháp quyết, muốn tính toán chân tướng biến số.
Nhưng không biết vì sao, tay hắn cũng bắt đầu run run rẩy rẩy!
Phí rất nhiều sức, cuối cùng mới khiến cho ở trước mắt hiện lên tinh quang, nhưng cũng là biến thành một đám hiện tượng rối loạn, dùng hết tất cả mọi thứ cuộc đời học được cũng không thể nhìn rõ.
“Loạn, tất cả đều loạn rồi…”
Ngây ngốc nhìn tinh quang, Quách Vũ Thông bắt đầu lảm nhảm, không cam lòng lại lần nữa bấm đốt ngón tay, lại là chấn kinh đến tròng mắt mở to, đôi mắt gần như muốn rơi ra ngoài.
“Phốc!”
Tiếp đó một búng máu tươi phun ra, Quách Vũ Thông hoảng sợ ngã xuống đấy, một đời thần toán cứ như thế chết ở đây, đến ngay cả một chút bọt nước cũng không khuấy động lên được.
Tuyết Hồ nam thành.
Bên hồ tràn ngập bóng người, đều đang chuyên tâm thả câu Hóa Đạo Tầm, liên tiếp có người kinh hô, vui mừng tràn ngập xung quanh.
Nếu như là ngày trước.
Đảo chủ Tát Đông Lai biết được việc này, nhất định lửa giận vạn trượng.
Nhưng bây giờ.
Hắn đang ở hào trạch bồi tiếp Dịch Phong yến ẩm, trong mắt đều là vẻ vui sướng, làm gì còn có tâm tư để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, hai đại tông chủ còn lại càng là vô cùng vui mừng.
Mấy lần kết giao, ba người đều có được không ít Hóa Đạo Tầm, liên tiếp đột phá, đã gắt gao ôm chặt cái chân lớn là Dịch Phong, nắm chắc tất cả các cơ hội để tranh đấu nịnh nọt, nói cái gì cũng không muốn rời khỏi nửa bước.
Bên trong tiệc rượu, bốn phía nổi lên tiếng trò chuyện, biết bao vui vẻ.
Dịch Phong ngồi ở vị trí chủ tọa của lầu các, cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Lần này mời lại Tát Đông Lai, hao tốn một số lượng tài sản lớn là một trăm tiên tinh, giá cả hơi lớn, nhưng hiệu quả vẫn là rất không tệ.
Có tiền chính là tốt như thế.
Nếu như là trước đây, ăn bữa cơm phải tiêu hết một trăm tiên tinh, Dịch Phong nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đúng vào lúc mọi người đang nói cười.
Lộc Tâm Lan có chút không chú ý, cầm lấy bình rượu do dự ngây người, ở bên trong một mảnh tiệc rượu vui vẻ, lộ ra có chút không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận