Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 86: Một bước cuối cùng

Nói xong, hắn lấy khối đồng của Mao Doãn Nhi và song đao của Yêu Linh Nhi lại.
“Món đồ này ta đành vui lòng nhận nhé?”
Thấy thế, trên khuôn mặt của hai nàng liền biến sắc, bàn tay xòe ra như muốn lấy đồ về.
“Có chơi có chịu, sao lại không đồng ý nữa rồi?”
Câu nói của Dịch Phong có chút ý đùa giỡn.
Nhưng câu nói đùa của Dịch Phong tới tai hai nàng lại nghe thành hắn đang chất vấn, tựa như là đang khiêu khích nên hai nàng đồng thời rút tay lại, miệng lộ ra một nụ cười, kiên trì nói: “Không… Không, bọn ta thua, chúng ta đã giao kèo có chơi có chịu.”
“Đúng rồi đó, chỉ là một chút đồ vật nhỏ, lần sau đoạt lại là được.”
Dịch Phong cười cười, cất hai đồ vật thắng được vào trong ngực.
Hắn cũng không muốn phải lấy bằng được hai món đồ vật này, chỉ là đánh bài, đã quyết định rằng chơi sẽ có tiền cược thì nhất định không thể phá quy củ được, nếu không thì những lần sau đó sẽ không được mọi người nghiêm túc đối đãi, coi trọng.
“Ngươi nói rất đúng.”
Hai nàng gật đầu, nhưng trên gương mặt đang tươi cười của bọn họ còn tệ hơn là đang khóc.
Quả thật trong lòng đều đang rỉ máu.
Có điều, may mắn thay không phải là không có sự chuẩn bị cuối cùng.
Chỉ cần điều này thành công, sau đó điều chỉnh một chút, không chỉ lấy lại được đồ vật của mình, còn có thể lấy được thêm vật tốt khác.
Ôm tâm tư giống nhau, hai nàng đưa mắt liếc nhìn phía sau, rồi hướng về Dịch Phong cười nói: “Tiên sinh đã đánh bài cả đêm, không uống được bao nhiêu nước cả, trước uống một ngụm nước rồi ngồi xuống đây nghỉ ngơi chút đi!”
Nói xong, hai nàng rót cho Dịch Phong một chén nước.
“Không cần khách sáo như thế, không phải hai ngươi cũng chưa uống nước ư!” Dịch Phong cười cười, nhận chén nước, cũng rót cho hai nàng một chén: “Các ngươi cũng uống đi!”
Hai nàng nhìn thấy chuyện này, trong lòng lập tức chột dạ, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Chẳng phải là uống nước thôi sao, làm gì khẩn trương như vậy?” Dịch Phong nghi ngờ hỏi.
“Không, không.”
Hai nàng đồng thanh giải thích, sợ Dịch Phong nhìn ra được cái gì, liếc mặt nhìn nhau rồi đưa ra quyết định, sau đó liền bưng chén nước lên.
Có lẽ biểu hiện sau khi uống nước xong của hai nàng làm cho hắn tin tưởng hơn.
Nghĩ như vậy, hai người cũng bỏ đi áp lực trong lòng, nâng chén cùng Dịch Phong uống cạn, liền thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này, đã thành công được một nửa.
Chỉ cần kéo dài thêm một chút nữa, đợi đến lúc thuốc phát tác là có thể đại công cáo thành.
Không nhịn được, Yêu Linh Nhi cùng Mao Doãn Nhi câu có câu không trò chuyện cùng Dịch Phong, không thể không biết, các nàng dần dần cảm nhận được thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, toàn thân đều cảm thấy từ từ nóng lên.
Mà Dịch Phong hình như…
“y da, sao tự nhiên lại thấy hơi nóng nhỉ?” Dịch Phong đưa tay quạt quạt, cảm thấy có chút hơi khó hiểu.
Quả nhiên.
Trong lòng hai nàng lập tức vui vẻ, chỉ cách bước cuối cùng một chút nữa.
Nhưng mà.
Dịch Phong bỗng nhiên lại ôm bụng, cau mày nói: “Sao bụng ta lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ, các ngươi đợi một lát, ta vào nhà vệ sinh.”
Nghe vậy, sắc mặt hai nàng lập tức nôn nóng, nhưng Dịch Phong cũng ra ngoài rồi.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Dịch Phong xông thẳng đến nhà vệ sinh.
Văn chương trôi chảy.
“A!”
“Thoải mái.”
“Nhưng tại sao hôm nay bụng lại đau nhỉ, hơn nữa còn đau không ngừng, chắc chắn là đồ của quán rượu không sạch sẽ.” Dịch Phong vừa ngồi cầu, trong miệng vừa mắng chửi.
Nhưng sắc mặt hai nữ tử ngồi trong phòng lại vô cùng khó coi.
Lúc này, hai bình hoà lẫn thuốc mạnh đã xông thẳng lên não của các nàng, đồng thời cơ thể phát nóng chảy ra từng đợt mồ hôi, chân ngọc chà xuống mặt đất, tay ngọc cũng không nhịn nổi mà nắm chặt bàn.
“Tại…tại sao tiên sinh vẫn chưa về?”
Mao Doãn Nhi cắn chặt răng, vất vả nói từng câu từng chữ.
“Ta… Ta cũng không biết.”
Yêu Linh Nhi cũng vô cùng khó chịu, sử dụng loại thuốc này thì người tu luyện và người bình thường đều không có gì khác nhau, nàng cảm thấy nếu như bây giờ không tìm nơi trút ra, sợ rằng sẽ khiến nàng nổ tung.
Nhưng giữa lúc nói chuyện, Mao Doãn Nhi đột nhiên nhào qua phía nàng, nắm chặt lấy cánh tay của nàng.
“Ngươi…ngươi cút ra.”
Yêu Linh Nhi hét to, nhưng nhìn dáng vẻ của Mao Doãn Nhi, giọng nói của nàng vừa dứt thì đôi môi hồng cũng không nhịn được mà dán lên Mao Doãn Nhi.
Trong chốc lát.
Hai nữ tử vô cùng nồng nhiệt.
“Ta về rồi!”
Rốt cuộc Dịch Phong cũng đi vệ sinh xong, nhàn nhã quay về. Nhưng vừa đẩy cửa phòng ra thì đã nhìn thấy hai thân thể quấn vào nhau.
Cả người không khỏi ngơ ngác tại chỗ.
“Đệch.”
“Bách hợp nha!”
“Làm phiền rồi, thiện tai thiện tai.”
Nói xong, Dịch Phong chuẩn bị quay người lui ra ngoài.
“Tiên… tiên sinh?”
“Không phải như vậy đâu, nghe bọn ta giải thích…”
Hai nữ tử nhìn thấy tình hình thì sắc mặt lập tức thay đổi. Bọn họ muốn đuổi theo giải thích, nhưng thuốc mạnh trên người lại không có cách để bọn họ thay đổi hành động, chỉ có thể nhìn cửa phòng cạch một tiếng đóng chặt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận