Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 882: Nam nhân luôn nhàm chán như vậy (1)

"Cái kia, lão Vương đại ca, bát cơm chiên trứng kia, có thể nói nhi tử của ngươi lấy đến cho ta một ít được hay không, ta mang về cho hậu bối trong tộc ăn."
Tiêu Viêm Diệu nhìn về phía Vương Chiến, trong hai mắt toát ra vẻ chờ mong.
Giờ phút này còn đâu bộ dạng kẻ thù như lúc trước nữa.
Một hạt cơm là đã có thể đột phá đến Chân Nguyên Tiên Cảnh, một bát cơm chiên này ít nhất phải có mấy ngàn hạt gạo.
Tùy tiện lấy mười hạt, gia tộc của ông ta có thể có hơn mười cường giả Chân Nguyên Tiên Cảnh sớm mấy trăm năm.
Đây chính là một cơ hội lớn!
"Tiền bối tự mình nấu cơm cho các ngươi là được rồi, các ngươi còn muốn ăn cơm thừa?"
Vương Chiến nhịn không được quát.
Nghe vậy.
Bốn người lúc này mới phản ứng lại.
Phải, phải.
Không phải tiền bối đang nấu cơm cho bọn họ sao?
Không nói nữa, mọi người đều nhao nhao lộ ra vẻ chờ mong, cơm chiên đó đã có thể khiến cho gà như vậy, vậy thì cơm mới nấu ra hẳn là...
Đồng thời cùng với sự chờ mong, ánh mắt của bọn họ nhìn Vương Chiến cũng tràn ngập ngại ngùng, vẻ mặt rất ây náy.
Vương Chiến này thật sự là lấy ân báo oán.
Bốn người bọn họ liên thủ tấn công Vương gia, Vương Chiến chẳng những không hạ sát thủ mà còn dẫn bọn họ đến lấy loại cơ duyên này.
Quả thực rất cảm động...
"Vương đại ca, phẩm chất của ngươi thật sự khiến cho chúng ta vô cùng kính trọng, tự thẹn không bằng, thật quá xấu hổ!"
"Sau này ngươi chính là đại ca của chúng ta."
Bốn người đứng thẳng lên, vẻ mặt thành khẩn ôm nắm tay.
"Cơm xong rồi, bưng lên đi".
Trì Nhất Đồng ở một bên hô lên.
"Vâng, ông chủ".
Vương Cảnh Thiên cho gà ăn xong thì bưng cơm chiên trứng lên bàn, ngay lập tức một mùi thơm ngát đập vào mặt.
Bốn vị gia chủ đã chờ mong đã lâu nhất đột nhiên giác được linh đài của mình hình như đã được thanh tẩy một chút.
Lúc trước khó có thể lĩnh ngộ cảnh được giới này, nhưng mà vào giờ khắc này lại như xua tan mây mù mà lĩnh ngộ được rồi.
Bốn người giống như kẻ hành khất đã mấy ngày chưa được ăn cơm, như lang như hổ mà lao lên vù vù, chỉ mấy miếng đã ăn hết sạch cơm chiên trứng trong bát.
Oành!
Trên người bốn người trong nháy mắt dâng lên một trận chân nguyên ba động, bọn họ cũng sắp đột phá tu vi.
Bốn người này cũng giống như Vương Chiến, chính là cường giả Tinh Thần Tiên Cảnh lâu năm. Sau khi ăn cơm chiên, chân nguyên khủng bố trong đan điền trong nháy mắt phá tan hàng rào cảnh giới.
Ầm ầm!
Trên bầu trời lôi kiếp lại tới.
Hơn nữa còn là bốn đạo lôi kiếp cùng đến.
"Cái gì, chúng ta sắp đột phá?"
"Nhưng chúng ta còn chưa chuẩn bị cái gì?"
Sắc mặt của bốn người kinh hãi, một chén cơm chiên đã khiến cho bọn họ đột phá Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, đây là chuyện lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cái này đơn giản là khủng khiếp vô cùng.
"Vương lão ca, chúng ta phải làm gì đây?"
Bốn người lo lắng nhìn về phía Vương Chiến, lôi kiếp của Nhật Nguyệt Tiên Cảnh cũng không tầm thường, bọn họ chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Vương Chiến.
"Lại tới?"
"Không thú vị chút nào."
Trì Nhất Đồng nằm trên ghế đu nhíu lông mày, tính cả Vương Cảnh Thiên thì tổng cộng có sáu vị khách, trong đó có năm người đã chuẩn bị độ lôi kiếp.
Hắn ta mở quán ăn có được không?
Trong lòng cũng có chút tức giận, trực tiếp lấy cái muỗng sắt lớn đánh về phía bầu trời, ngay lập tức bức lui được lôi kiếp.
Những đám mây bắt đầu đen tiêu tan.
Bốn người trực tiếp đột phá đến Nhật Nguyệt Tiên Cảnh.
Nhưng mà, giờ phút này trên mặt bốn người không hề có niềm vui sướng khi đột phá. Bọn họ ngơ ngác nhìn Trì Nhất Đồng, bốn mặt đều mờ mịt.
Cái này là gì đây?
Người đàn ông khủng bố này là gì?
Một muỗng đã đánh lui được lôi kiếp của Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, vị chủ quán ăn này thật là vô địch!
Khó trách buổi sáng Vương Chiến vẫn còn là Tinh Thần Tiên Cảnh, qua mấy canh giờ đã lên được Nhật Nguyệt Tiên Cảnh.
Nhất thời, bọn họ cảm giác hai món Tiên Khí cũng không tính là thiệt thòi.
Hình như.
Còn được lời nữa.
"Các ngươi ăn xong rồi vậy thì có thể rời đi".
"Nhưng mà lúc trước ta nghe Vương Cảnh Thiên nói, các ngươi đến Vương gia gây sự?"
"Bây giờ gia chủ Vương gia cũng đã mời các ngươi ăn cơm rồi, có mâu thuẫn gì thì hôm nay cũng nên thanh toán hết đi, đừng làm khó Vương gia nữa.
"Ta nghe sư phụ từng nói qua một câu, hóa can qua thành ngọc, các ngươi hiểu không?"
Trì Nhất Đồng liếc mắt nhìn bốn người, tốt xấu gì Vương Cảnh Thiên cũng làm không công cho hắn ta, không có công lao cũng có khổ lao, cái này cũng khiến hắn ta nói giúp cho hai câu.
"Vâng vâng, tất cả đều nghe tiền bối".
Bốn vị gia chủ vừa vội vàng gật đầu đáp ứng, Vương gia có một vị tuyệt thế cường giả như người làm chỗ dựa, bọn họ nào dám trêu chọc nữa.
Đó không phải là muốn chết sao?
Hơn nữa, Trì Nhất Đồng trước đó còn nói với bọn họ hóa can qua thành ngọc.
Mấy người cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận