Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 494: Hắn tới rồi (1)

Dịch Phong khoát khoát tay, để bọn họ tiếp tục làm việc, sau đó bản thân tự quay về phòng.
Hắn ta mạnh mẽ ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Hắn xoa trán, suy nghĩ lại toàn bộ tất cả những chuyện trong đầu một lần nữa.
Đầu tiên, hắn có thể xác nhận mọi chuyện xảy ra tuyệt đối không phải là ảo giác, chỉ là trong thế giới và kí ức của những người khác thì hoàn toàn không có dấu vết của Mạch Tư Hàm.
Điều này vô cùng nhảm nhí nhưng cũng rất kì dị, nhưng mà Dịch Phong hoàn toàn không thấy ngạc nhiên.
Suy cho cùng.
Bản thân hắn xuyên không là một việc nhảm nhí, nhưng nó cũng đã thật sự xảy ra rồi, lại còn dung hợp với một hệ thống nữa, thế nên xảy ra những chuyện kì dị như thế này thì hắn vẫn chấp nhận được.
Ngoài ra, hắn có thể cảm nhận được, sự xuất hiện của Mạch Tư Hàm là vì hắn.
Dường như muốn nói với hắn gì đó, nhắc nhở hắn gì đó...
Không thể không nói, Dịch Phong cảm giác được có một lớp sương mù dày đặc đang bao phủ lấy hắn.
Lần này ngồi lại là một ngày trôi qua.
Thời gian một ngày, Dịch Phong vẫn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào.
Nhưng mà, điều khiến Dịch Phong thấy hơi yên tâm là nghĩ tới toàn bộ quá trình gặp gỡ và tiếp xúc với Mạch Tư Hàm thì nàng cũng không có ác ý gì với bản thân hắn cả.
"Thôi."
"Dù sao cũng kệ đi, chỉ cần không cần hại chết ta thì tự nhiên có ngày cũng phải lòi cái đuôi ra thôi".
Dịch Phong vỗ đùi một phát, đứng lên ăn hết ba bát cơm, cũng không tiếp tục quan tâm mớ chuyện linh tinh này nữa.
Sau khi ăn xong cơm, Dịch Phong gọi đám người phụ trách trên đảo là Lâu Bản Vĩ và Lục Thanh Sơn tới để mở cuộc họp.
"Sắp tới ta sẽ ra ngoài một chuyến, không biết phải mất bao nhiêu thời gian, nhưng mà những chuyện xảy ra ở trên đảo thì các người sắp xếp tốt cho ta." Dịch Phong nghiêm túc giao việc.
"Vâng thưa tiên sinh, bọn ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi người gật đầu.
"Ừm".
Dịch Phong tin tưởng nhìn họ một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâu Bản Vĩ.
"Ngươi, giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng."
Dịch Phong đưa mắt nhìn Lâu Bản Vĩ, giao nhiệm vụ: "Trong thời gian mà ta không có ở đây, ngươi cần phát triển số lượng dã thú ở phía hậu sơn cho phong phú lên, thậm chí cần phát triển tới..."
"Một trăm con."
Dịch Phong giơ một ngón tay ra rồi nói một con số.
Sở dĩ cần phải giao việc như thế là bởi vì Dịch Phong phát hiện Lâu Bản Vĩ cũng không phải là người vô dụng.
Ít nhất hắn có thể nhìn thấy được trong đám yêu thú ở phía hậu sơn kia đã bị hắn trị cho khuất phục, còn có một con gấu đen và một con rết cả ngày đi theo bên cạnh người hắn.
Điều này rất thích hợp để làm đại sư huấn luyện thú.
"Nhớ lấy, một trăm con không được giống nhau, yếu quá cũng không được, thưởng gặp cũng không được, tốt nhất là tìm loại nào hiếm có ấy, hiểu không?"
"Hiếm có à... hiểu rồi."
Lâu Bản Vĩ gật đầu.
Nói xong, Dịch Phong nhìn Lâu Bản Vĩ một cái, khóc miệng hơi câu lên, trực tiếp nói một cái rất chỉ là kiêu ngạo: "Làm cho tốt, khi nào về ta sẽ cho người một phần thưởng lớn".
Tinh thần Lâu Bản Vĩ chấn động, ngẩng đầu nhìn Dịch Phong.
"Một lần thưởng cho ngươi mười kim tệ".
Dịch Phong nói một cách hào sảng.
Lâu Bản Vĩ trầm mặc trong phút chốc, im lặng ngồi ở một góc không lên tiếng, cúi thấp đầu vẽ vòng tròn.
Dịch Phong cũng không quan tâm tới hắn, mà lại đưa mắt nhìn về phía lão già khác.
"Thanh lão già, ngươi cũng có nhiệm vụ."
Dịch Phong nhìn về phía lão già chèo thuyền, nói: "Ngươi hay đọc sách, trong bụng đều là mực tàu, thế nên ta cần ngươi tìm giúp cho ta một thư tịch, sau đó giúp ta làm một cái Tàng Thư Các thật là phong phú vào."
"Tiên sinh cần những loại thư tịch nào?" Thanh lão già hỏi.
"Ờm.."
Dịch Phong sờ sờ cằm, nói: "Dị thường khó hiểu, người bình thường chưa từng thấy ấy, tóm lại thì cũng phải hiếm có, nhưng mà sau khi người ta nghiêm túc đọc thì cũng rút ra được chút đạo lý ấy".
"Hiếm có".
"Rút ra được đạo lý..."
Thanh lão già trầm ngâm sau đó trịnh trọng gật đầu cười nói:
"Tiên sinh cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức để làm".
"Được rồi, ta đi đây."
Dịch Phong mỉm cười.
Sáng sớm ngày mai.
Dịch Phong cưỡi Mạn Mạn xuất phát.
Trước khi rời đi, Dịch Phong đưa mắt nhìn hòn đảo nhỏ một lần.
Trong thời gian mà hắn không có ở đây, chắc hẳn việc xây dựng tông môn vẫn có thể ổn thỏa được, mà nếu như hắn thuận tiện gia nhập vào tông môn nào đó thì sau khi quay lại có thể trực tiếp có được tư cách xây dựng tông môn rồi.
Sau đó, thì có thể bắt đầu mê hoặc lòng người rồi.
Một người một thú cứ thế tiến vào dãy núi Mạc Phủ.
Nửa ngày sau.
Dịch Phong ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi với những đám mây bồng bềnh phía trước, hai mắt không khỏi sáng lên.
"Thật không ngờ đã tới nơi này rồi, dường như lâu lắm rồi không nhìn thấy Bạch Phiêu Phiêu tiểu thư rồi".
"Nếu đã tới rồi thì đi thăm nàng một chút".
Dịch Phong chậm rãi đi tới đỉnh núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận