Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 709: Bắt tứ đại hộ pháp

"Nó không nhịn nổi nữa rồi. Đại ca, ta nghĩ ca có thể không biết những thứ này..." Nhưng không ai để ý đến lời nói của Linh Vương.
"Ca, bên này không có tiền vàng, toàn bộ đều là phế phẩm, lại còn vô cùng ngáng chân nữa chứ!" Cẩu Tử hô to.
"Cái gì?"
"Bên kia còn chứ?"
"Gấu, qua đây, hủy hết mấy đồ vật vô dụng này đi, đứng để mấy thứ rác rưởi đó làm vướng chân Cầu ca của ngươi." Lâu Bản Vĩ nói mà không cần ngước mắt lên: "Sau đó thì qua bên kia tìm kiếm một chút đi".
Linh Vương và bảy nữ tử nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy rất nhiều báu vật cực phẩm bị Gấu lần lượt bóp nát, trong lòng đau đớn đến rỉ máu. Phí của giời, đúng là phí của giời mài!
"Ca ca, bọn ta tới giúp ca phá hủy đồ vật!" Bảy nàng thật sự cũng không chịu nổi nữa, ai nấy đều lấy ra túi đồ rồi ra sức vơ vét tiền vàng bỏ vào trong đó.
"Dừng lại!"
Vừa nghe thấy một tiếng hét này, thì thân thể của bảy nàng đã bị một luồng lực lượng vô hình khống chế. Tiếp theo sau đó, bảy người họ bị kéo lại và ngồi trên một chiếc ghế đầu ở bên cạnh.
"Bảy vị tiểu mỹ nhân ngồi đi" Lâu Bản Vĩ trách móc: "Làm sao ta nỡ để các nàng làm công việc vất vả này chứ?"
"Không vất vả, không vất vả mà!"
"Hả?"
"Được rồi, vậy thì vất vả."
Nghe thấy thế, bảy cô nương ấy không còn lựa chọn nào khác, đành miễn cưỡng đồng ý, sau đó chỉ có thể tiếp tục trơ mắt nhìn từng món đồ vật sáng lấp lánh trên không trung bị tàn phá trong tay của bốn người kia. Bảy người họ thiếu chút nữa là nhồi máu cơ tim, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa rồi!
Nhưng mà may mắn thay, mấy vị huynh đài mải miết thu thập tiền vàng, một hồi sau đã thẳng thừng bỏ qua sự tồn tại của các nàng ấy. Điều này khiến cho bảy nàng nhất thời tìm được cơ hội nhặt nhạnh một ít đồng bạc lẻ.
"Xin lỗi sư tôn, có lỗi với sư tôn rồi."
"Kiếp sau ta sẽ lại báo đáp sư tôn".
Bảy nàng hổ thẹn lẩm bà lẩm bẩm, tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng túi đồ của họ sắp sửa nhét đây nhẫn vàng rồi.
Tại nơi đóng quân của đế quốc Ngô Thiên, lửa trại hừng hực rực sáng cả bầu trời đêm. Bên đống lửa trại, đám đông thanh niên nhịp nhàng hòa mình vào điệu múa quảng trường. Phía sau bãi đất trống rộng lớn là mấy ngàn Tiểu Hoàng Ngưu đang lúc lắc cái mông theo điệu nhạc. Không khí náo nhiệt và tưng bừng quá đối.
Vẫn còn làn khói dày sụ liên tục phun ra từ trên cái khung sắt bên cạnh, một tên mập đứng bên khung sắt vừa lau mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa vui vẻ nướng xiên.
"Nào, nào, ăn xiên que đi!" Tên mập bưng một đĩa thịt nướng lon ton chạy về phía một nhóm người.
Cổ Gia Tân nhanh chóng chạy về phía chiếc đĩa và gào lên: "Nào, nào, nào! Đây là thần thú Long tộc mới bồi dưỡng của ta! Lúc nổ ra thì có chút sự cố, hơi dị thường một chút, tuy mấy ngày nữa thì sẽ chết thôi, nhưng mà đều không ảnh hưởng đến hương vị.
Vừa vặn có thể cho mọi người dùng thử đấy!" Hắn ta vừa nói, vừa phân phát thịt nướng cho mọi người.
"Quá tuyệt!" Vừa nhận một xâu thịt nướng, Ngô Thiên ngạc nhiên và mừng rỡ nói: "Đây là Long tộc đã tuyệt tích từ lâu rồi, ngửi một cái là biết ngay tức khắc rồi, nếu không có tay nghề một chút thì sẽ không thể nướng ra được mùi vị như thế này đâu!"
"Sư huynh lợi hại quá, thần thú như thế này mà cũng có thể bồi dưỡng được, đúng là ta quá kém cỏi so với sư huynh rồi!" Bạch Khởi Ngọc gặm một miếng thịt bò nướng, cất tiếng nói.
"Không biết các vị sư huynh sư tỷ gần đây có thành tích gì không?"
"Hổ thẹn, hổ thẹn! Ta chỉ mới lên làm quốc vương của Thiên Long quốc thôi. Còn kém xa các vị huynh đệ lắm".
"Ta còn xấu hổ hơn, chỉ vừa mới đảm nhiệm chức tông chủ của Vụ Tông, tiện thể thôn tính luôn Viêm Tông, nói tóm lại vẫn còn thua xa các sư huynh đệ."
"Còn ngũ sư tỷ thì sao?"
"Ta còn đáng hổ thẹn hơn, chẳng qua chỉ đi tới tiên giới thu nạp được thêm vài châu lục, rồi tiện tay diệt trừ luôn vài châu lục không chịu phục tùng ta, vẫn không thể so được với các sư huynh đệ." Nói xong, Tô Vận Vân cũng cắn một miếng thịt bò nướng.
"Khục khục, ta còn xấu hổ hơn!" Ngô Thiên nghe vậy chỉ lắc đầu:
"Đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện của sư phụ là đánh bại đế quốc Vân Đỉnh".
Đám người đang nói chuyện, chỉ nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng: "Sư huynh sư tỷ!"
Cả nhóm người nhìn sang, chỉ thấy một người tiến lên nói: "Tứ đại hộ pháp đã bị Vân Đỉnh quốc vương bắt đi rồi!"
Nghe vậy, ai nấy không hẹn mà gặp đều bàng hoàng sửng sốt.
Không những không lo lắng, bọn họ còn há miệng cười ha hả.
"Đế quốc Vân Đỉnh này cũng thật là, bắt ai không bắt lại đi bắt tứ đại hộ pháp!"
"Được rồi, nhân cơ hội này, chúng ta đi xem náo nhiệt đi, nhân tiện cùng với tứ đại hộ pháp trong ngoài phối hợp, bây giờ đi thâu tóm đế quốc Vân Đỉnh đi!"
"Được đấy, đi tiêu diệt đế quốc Vân Đỉnh ngay đi!"
Ngô Thiên là người đầu tiên đứng phắt dậy, kích động hô to. Một đám người mang theo đạo quân lớn cuồn cuộn khí thế xông tới đế quốc Vân Đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận